Lục Mặc Trầm cảm giác được sự dò xét của cô, trầm giọng nói: "Chỉ có một ký ức mơ hồ, tôi có nhờ trước kia mình đã từng đến đây, có một đoạn thời gian sống chán chường ở đây, sống mơ mơ màng màng, sống chết với bọn côn đồ, tôi quyết định uống thật nhiều rượu rồi ngồi đây chờ chết.”“Anh Lục, anh… là chuyện khi nào vậy?” Vân Khanh hiểu biết lơ mơ.Nghe ra, người tự phụ như anh, giống như cũng có một đoạn quá khứ thê thảm như vậy ư?Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Mặc Trầm lần lượt quét qua từng quán ba, anh đang tìm kiếm, tầm mắt hiện lên trong đầu, liều mạng tìm kiếm một phần gì đó đnag chồng chéo lên nhau.Cuối cùng, anh dừng lại trước một quán bar hippie và liếc mắt nhìn tấm biển ‘newyork’ khổng lồ bên cạnh có một con hổ to lớn."Chính là đây ..." Anh sờ thái dương, dùng cánh tay kéo cô. "Chúng ta vào đi.""Tại sao phải vào đây?"“Rất lâu trước đó, hình như tôi có một cuộc gặp gỡ bất ngờ với một cô gái ở đây.” Giọng nói trầm thấp và có phần hỗn loạn, anh cau mày.Trong ánh sáng vừa sôi động vừa mê loạn bắn ra tứ phía, người đàn ông bảo vệ cô thật chặt và dẫn cô qua hành lang bật đèn xanh để đến giữa quán bar.Con ngươi của Lục Mặc Trầm sâu thẳm, lạnh lùng, lại nổi lên tầng tầng lớp lớp mê muội, như đang cố nhớ lại, quét tứ phía liền nhìn thấy một cái thang máy, một cánh cửa chạm nổi kiểu cổ.Ánh mắt của anh rụt lại thật sâu, "Đến rồi, không sai..."Vân Khanh bị anh dắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669774/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.