Cuối cùng vào tối hôm đó, hai bánh bao nhỏ may mắn được nếm thử tác phẩm đầu tay của Vân Khanh, một bát khoai tây thái sợi xào.Nhưng người phụ nữ mím chặt đôi môi sưng đỏ, ngồi đó không nói lời nào, đôi mắt đẫm nước như mặt hồ mùa thu, trông thật xinh đẹp, có chút quyến rũ, lại có chút tức giận ở trong đó.Hai nhóc bánh bao nhỏ cũng im lặng giống vậy, nhưng biểu cảm trên mặt của người đàn ông nào đó trông rất tốt.“Ăn nhanh lên, bố đã nấu xong một món rau rồi mà tụi con còn chưa ăn xong món sữa trứng nữa.” Giọng điệu của ông bố rất nghiêm túc.Mười Bốn gắp một cọng khoai tây nhét vào miệng, "Lão Lục, có phải bố bắt nạt Tiểu Vân Vân ở trong bếp không? Bố xem, dì ấy không nói cũng không ăn."“Dạy cô ấy nấu ăn, sao lại là bắt nạt chứ?” Người nào đó thản nhiên trả lời.Vân Khanh choáng váng, ngẩng đầu căm tức nhìn anh, dưới bàn chân dài của người đàn ông khều cổ chân của cô, cô hung hăng đá lại.Chiếc bàn rung một cái.Cú sốc khiến bánh bao mập ngừng thở rồi nấc lên.Vân Khanh vô cùng xấu hổ,vội vàng vươn tay vỗ lưng cậu bé, Mười Ba nấc cục vô cùng khó chịu, cơm nghẹn ở họng, oa oa muốn khóc, Lục Mặc Trầm đi qua đưa cậu bé đến phòng bếp uống nước.Vân Khanh cũng không thèm nhìn anh một cái, cúi đầu sửa sửa cái dĩa, "Mười Bốn, con không ăn được nữa, lau tay."“Được ạ.” Mười Bốn khá gầy lại hơi kén ăn, bình thường thích đi chơi với Cát Cát.Vân Khanh hỏi cô bé đi tắm ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669781/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.