Vóc dáng cao lớn của người đàn ông tiến lại gần đến khi lồng ngực rắn chắc áp vào tấm lưng mềm mại của cô, Vân Khanh lập tức cảm thấy không ổn, chỉ có thể buông con dao trên tay ra, dùng ngón tay mảnh khảnh che mu bàn tay, bàn tay kia đang cầm miếng khoai tây cũng vậy, đều bị anh vững vàng giam lại.Vân Khanh vùng vẫy, cô không dám cử động nhiều khi cầm con dao, nhưng cô không thể thoát ra được.Cô nghiến răng chịu thua, "Lục Mặc Trầm, anh tránh ra, em tự cắt, em sẽ cắt thật đẹp."“Có phải em đang cố ép anh thu thập em không, hửm?” Giọng người đàn ông khàn khàn thở dốc sau gáy cô, trên làn da trắng như tuyết nâng lên một tầng hạt mịn.Lông tơ của cô muốn dựng đứng lên, toàn thân vấn vít hơi thở nam tính mát lạnh hòa lẫn hương thơm của trầm hương, mang theo hương thuốc lá đầy mê hoặc .Đầu óc cô có chút căng lên, ngón tay mềm nhũn, lại bị anh điều khiển, nâng dao lên, men theo miếng khoai tay, tù từ cắt xuống."Nhớ cho kĩ, chiều rộng của sợi này, cứ theo mẫu này mà chậm một chút cắt nó xuống, một nhát lại một nhát."Hơi thở dày đặc tiếp tục phun lên da cô, có mấy lần vì để nhìn cho rõ nên anh đã dùng đôi môi mỏng cọ lên vùng da bên cổ cô.Đó là nơi mẫn cảm nhất, Vân Khanh không khỏi khẽ rùng mình mấy cái, tim đập loạn.Hình như anh nhận ra được, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười như có như không, anh dùng vòng eo căng cứng đẩy cặp mông xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669782/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.