Trong tay cô cầm một khẩu súng nhưng chỉ có một viên đạn, nếu chỉ có một tên cô còn dễ xử lý nhiều tên mà nói, e là cô phải nghĩ biện pháp.
“Bên này có vết máu, anh em mau qua đây.” Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
Phút chốc tiếng bước chân dồn dập chạy đến, Đỗ Lan Hương siết chặt khẩu súng trong tay, con sói nằm trên đất cũng nín thở không để mình phát ra tiếng rên rỉ mặc dù nó đã rất đau.
“Cạch.” Âm thanh phát ra bên tai, Đỗ Lan Hương không muốn ở đây ngồi chờ chết liền bước ra chĩa súng vào tên bước đến đầu tiên.
Hắn ta còn chưa kịp trở tay Đỗ Lan Hương đã nổ súng bắn một phát vào cẳng chân của hắn sau đó cướp lấy súng.
“Hự.” Tên vệ sĩ đau đớn gục xuống đất.
Đúng lúc này bốn tên tiếp theo cũng lần lượt đi tới, bốn khẩu súng đều chĩa thẳng vào cô: “Thiếu phu nhân, đừng nhúc nhích.”
“Vậy sao, người không nên nhúc nhích là các anh mới đúng, chúng ta xem súng của ai nhanh hơn.” Dứt lời cô nổ súng một lượt về phía bốn người, ai cũng trúng đạn không kịp né.
Đỗ Lan Hương cũng không bắn vào tử huyệt của bọn họ chỉ bắn vào cẳng tay khiến súng của bọn họ lần lượt rơi xuống đất, cô đi tới đánh ngất từng tên một, thu hồi bốn khẩu súng.
Bàn về tốc độ cô vẫn có tự tin đánh thắng, thêm vào đó cô tấn công bất ngờ khó ai có thể địch nổi.
Lúc này Đỗ Lan Hương lại ôm lấy con sói nói: “Chúng ta phải tìm chỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/250174/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.