Nghe được hai chữ “vườn rau”, Lâm Nhược Khê suýt nữa nghẹn miếng cháo vừa ăn.
Cô xấu hổ lấy tay che chiếc miệng nhỏ nhắn, nghi hoặc nhìn Dương Công Minh.
- Ông nội… có việc gì không ạ?
Dương Công Minh gật đầu nói:
- Xem cháu rất hứng thú với những cây rau quả kia, ông sẽ nói cho cháu một chút, nhân tiện cháu giúp ông làm ít việc, tưới nước, bón phân.
Tưới nước bón phân?
Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút không hiểu ra sao cả, công việc này cho dù ông Dương Công Minh không muốn làm, thì người làm thuê khác cũng có thể làm.
- Cảm thấy kỳ quái?
Dường như ông Dương Công Minh nhìn ra những thắc mắc của cô, liền nói:
- Đây là vườn rau do chính ông nuôi trồng, từ trước đến giờ chưa từng thuê người làm, ngoài Tam Nương ra, thì cháu là người đầu tiên được cho phép chăm sóc bảo bối của ông.
Vừa nói như vậy, trong lòng Lâm Nhược Khê có chút vui mừng, tuy rằng vẫn cảm thấy là lạ, nhưng cô đã gật đầu đồng ý.
Dương Thần không quan tâm, đúng lúc hắn có thể chuẩn bị hôn lễ, công việc cuối cùng liên hệ với Ron một phen, để xác nhận tiến độ kế hoạch, xem có cần sửa đổi tạm thời hay không.
Sau bữa sáng, Lâm Nhược Khê theo Dương Công Minh đến vườn rau trong sân sau ngày hôm qua đã phải đợi một lúc lâu.
Những giọt sương sáng tinh mơ trên những lá cây cỏ từng giọt rơi xuống, rau quả trong vườn cũng đặc biệt tươi xanh, đâm chồi nảy lộc.
Lâm Nhược Khê cũng không dám tùy tiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/690484/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.