"Oa Oa, rời giường."
". . . . . ." Người trên giường trở mình, không có động tĩnh.
Ân Dập Diễm kiên nhẫn nói lại lần nữa: "Chúng ta cần phải đi."
Lần này, cô bé đã bị đánh thức, giận dữ đứng lên, rất tức giận.
"Diễm!"
Sở Oa Oa nhảy từ trên giường xuống, mở cửa ra.
Cô mệt mỏi mà lầu bầu : "Diễm, trời còn chưa sáng mà."
"Sáng rồi."
"A?"
Đôi mắt đen nhìn cô, dẫn cô đi qua, thân hình cao lớn ngồi ở mép giường. Anh vỗ vỗ chân, ý bảo cô ngồi xuống.
Nhưng mà, cô lại không hiểu ý anh, nghiêng đầu nhìn anh.
Anh tự vỗ đùi mình làm cái gì?
Ân Dập Diễm miệng khẽ nhếch lên, anh sớm biết, không đúng sao? Cô rất đơn thuần, suy nghĩ rất đơn giản, sao có thể hiểu được ý của anh, thật đúng là cảm ơn trời đất!
Cho nên, anh dứt khoát không giải thích với cô, tự mình ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, để cô ngồi trên đùi mình, hai chân kẹp lấy cô.
"Kia , cái kia. . . . . ." Cô ấp úng mở miệng, bàn tay nhỏ bé đẩy ngực của anh, cảm nhận được nhiệt đô cơ thể của đàn ông truyền đến, tay lập tức thu lại, “Diễm?”
Anh buồn bực không lên tiếng, vùi vào mái tóc cô, tham lam ngửi mùi thơm từ bên trong.
"Đừng nói gì."
Để cho anh cảm nhận được là cô đang ở bên cạnh anh.
Mà đúng lúc này, giọng nói của bà Giang ở dưới lầu vang lên:
"Thiếu gia, tiểu thư, bữa sáng đã làm xong ."
Ân Dập Diễm ngẩng đầu, lên tiếng, "Ừ."
Sự dịu dàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-tre-con-cua-tong-giam-doc/2191979/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.