Trang phục mới nãy còn tầm thường, lúc này đèn tắt, trong bóng tối lấp lánh ánh sáng rực rõ như dòng nước…
Đúng vậy, ánh sáng đẹp đẽ kia, có cảm giác như dòng chảy của nước, trên vải lụa màu xanh lơ nhẹ nhàng chuyển động, trông tĩnh lặng và đẹp đẽ, như một khúc nhạc du dương uyển chuyển, vương vấn trong lòng người lâu rồi chưa cảm nhận được.
Có lẽ không có sự phồn hoa long trọng vừa nhìn đã kinh ngạc, nhưng từ điều bình thường giản dị, đến ánh sáng lung linh tuyệt đẹp hiện giờ, khiến người khác có cảm giác bất ngờ, càng tuyệt vời hơn, đợi đến khi bình tâm yên tĩnh quan sát bộ trang phục này, những chi tiết nhỏ cũng được cân nhắc kĩ, không phải dùng thủ đoạn gây chú ý rồi sau đó chẳng có gì, trái lại càng nhìn càng đẹp…
Trong yên lặng, Đường Lạc Lạc từ từ mở lời, giọng nói trong trẻo và đẹp đẽ.
- Cá nhân tôi cảm thấy, cái đẹp của kỳ bào, so với lễ phục của phương Tây, mang nét cổ điển rất nhiều, khác với lễ phục lộng lẫy của phương Tây, vẻ đẹp truyền thống của Hoa Hạ là cần phải tỉ mỉ thưởng thức, giống như trang phục này, mới đầu nhìn tầm thường, chỉ có bình tâm, trong bóng đêm, mới cảm nhận được sự độc nhất vô nhị của nó…
Mọi người bị cảnh tượng trước mắt rung động, qua một lúc lâu, hàng ghế giám khảo mới có người phát biểu.
- Xin hỏi vị thí sinh này, cô làm sao làm được độ sáng lấp lánh này… Cảm giác như dòng nước chuyển động như vậy…
Đường Lạc Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1639285/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.