Đường Lạc Lạc phản ứng lại và nhìn Mặc Thiệu Đình với ánh mắt đầy lo lắng. Lâm phong là nhân vật nổi trội trong đội thể thao của trường, thể chất luôn rất tốt, cô sợ rằng Mặc Thiệu Đình sẽ bị thương khi đứng ra bênh vực cô, nhưng......
Mặc Thiệu Đình chẳng thèm nhìn lấy Lâm Phong một cái, anh nghiêng nhẹ người, nâng chân lên, và đá một cú trực diện khiến Lâm Phong té nằm xuống đất, bàn chân với chiếc giày da được thiết kế đặc biệt của anh đạp thẳng đè lên cổ của Lâm Phong thật mạnh, giọng nói của anh thì vẫn bình thản và từ tốn:
- Mau xin lỗi, mau nói lời xin lỗi cô ấy.
Lâm Phong chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ vụn, và phát ra những tiếng kêu rên rỉ. Vương Vân Nhi đang đứng gần đó cũng giật cả mình, Đường Lạc Lạc cũng một phen hoảng hốt, không tin vào mắt mình.
Cách ra đòn chớp nhoáng của Tiểu ca ca không phải quá đỉnh sao?
Đẹp trai phong độ đến chết mất thôi!
Bàn chân của Mặc Thiệu Đình đè mạnh hơn nữa lên cổ của Lâm Phong một cách lạnh lùng, và gương mặt anh vẫn không biến sắc.
Lâm Phong đau đớn đến nỗi mất cả tri giác, chưa kịp nghĩ ngợi thì nước mắt nước mũi đã chảy thành dòng, vội vàng cầu cứu Đường Lạc Lạc:
- Đường Lạc Lạc, tôi sai rồi......ối......mong cô tha cho tôi, thả tôi ra đi.......tôi sai rồi...... á á á ư ư ư.....”
Vương Vân Nhi quấn thật chặt tấm chăn vào người, sợ hãi đến độ run cầm cập, không biết Đường Lạc Lạc kiếm đâu ra cứu binh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-tre-the-than-cua-tong-tai/1639490/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.