Hai đứa kia đi rồi, Trần Chi Ngôn nhiệt tình chào hỏi Lưu Ly. “Lên núi à?”
“Vâng.”
Mẹ La Dược lấy ra một quả dưa lê nhỏ từ trong giỏ đưa cho cô, “Phát hiện ra một cây dưa dại, chắc là hạt giống của ai đó làm rơi. Đây, cầm lấy ăn thử đi.”
“Không, không cần ạ.” Mấy thứ này vào thời đại này chẳng khác gì hàng xa xỉ, rất quý giá với họ. Nhưng trong không gian của cô có mọi thứ, những thứ này cô có thể có được dễ dàng. Cô ngại không dám nhận đồ quý giá như vậy của người ta. Nhanh chóng xua tay từ chối.
“Dì còn một quả nữa này, quả này cho cháu. Sau này là người một nhà rồi, không cần khách sáo như vậy.”
Lòng tốt khó mà chối từ, Lưu Ly ngại không thể từ chối thêm. Vì vậy cô dứt khoát không từ chối nữa, mà lấy ngân nhĩ mộc nhĩ từ trong giỏ của mình ra, cũng nhét vào tay bà.
“Cháu tự, hái ạ.”
“Ôi chao, là sơn hào à. Những thứ này không dễ có đâu, cháu giỏi thật. Nhưng, thứ này bán được tiền đấy, cháu nên mang đi bán lấy tiền thì hơn.”
“Cho dì.”
Mẹ La Dược cười toe toét, cô gái này bệnh rất nặng, nhưng lại có một tấm lòng lương thiện hơn bất kỳ ai. Cho La Dược con cá lớn như vậy mà không hề bận tâm, nhận một quả dưa lê của bà thì nhanh chóng lấy sơn hào ra để đền đáp.
“Được rồi, vậy dì cảm ơn cháu.” Bà chỉ vào ngôi nhà nhỏ ở đằng xa. “Lúc nào rảnh thì qua chơi nhé. Dì làm đồ ăn ngon cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-xac-song-cua-nam-phu-trong-truyen-nien-dai/2963205/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.