Buổi tối lúc ngủ mặt cô vẫn che khăn voan, mấy ngày nay vẫn luôn như vậy. Đợi sáng hôm sau thức dậy, chiếc khăn voan bị cuộn rơi trên giường, vừa bước ra mẹ chồng nhìn thấy đã mở to mắt.
“Con gái, mặt của con.”
Cô đưa tay sờ, không còn cảm giác lồi lõm như trước nữa, mà trở nên mịn màng phẳng phiu. Không cần soi gương, chỉ cần cảm giác này đã tuyệt vời lắm rồi, khiến người ta biết làn da này tốt đến mức nào.
Lần này cô tác dụng cùng lúc, cho nên không chỉ mặt khỏi, toàn thân cũng đều khỏi hết. Cô bị mẹ chồng kéo vào nhà, Trần Chi Ngôn nhét gương vào tay cô.
“La Dược, con vào đây mà xem, mặt Lưu Ly khỏi rồi này.”
La Dược đang ở ngoài nhặt đá cho chính mình, nghe vậy quay xe lăn vào nhà. Người nhà họ Hoa ở gần đó cũng nghe thấy, tò mò cũng đi theo xem náo nhiệt.
Lưu Ly ngồi trên ghế ở phòng ngoài, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung đã hiện ra trước mắt. Trước đây chỉ thấy mắt cô rất đẹp, giờ vẻ ngoài này, lập tức hiểu tại sao mọi người nhắc đến cô lại cảm thấy tiếc nuối.
Cô gái xinh đẹp cả mười dặm tám thôn, khách mời đặc biệt diễn xuất trong hội diễn của huyện. Giờ cô đã minh chứng hoàn hảo cho giá trị của hai danh xưng này.
Da như ngọc mỡ, mắt như nước sông ngày xuân, chiếc mũi nhỏ nhắn đôi môi đỏ mọng, như thể diễn viên trong phim đứng trước mặt anh. Không chỉ xinh đẹp, quan trọng là khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-xac-song-cua-nam-phu-trong-truyen-nien-dai/2963237/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.