Lưu Ly gỡ rối được suy nghĩ của mình, rất nhanh hơi thở đã đều đặn ngủ say. Còn anh thì nhìn vào không gian tối đen, tâm tư chập chùng khó mà chợp mắt.
Bên cánh mũi là hơi thở thanh ngọt của cô, giống như mùi táo lại giống mùi hoa nào đó. Nhè nhẹ, ngọt ngào, không biết có phải anh nhầm lẫn không, cảm giác không phải mùi kem dưỡng da. Giống như một mùi hương tự nhiên, hoàn toàn không phải do công nghiệp hóa điều chế.
Kể từ khi xảy ra chuyện, anh ăn ít uống ít ngủ ít, giờ nằm cùng giường với cô, càng phải đến nửa đêm mới có thể ngủ được. Không thể kiểm soát được những suy nghĩ lung tung, anh không hiểu tại sao cô lại chịu nằm cùng giường với một người phế nhân như anh.
Lưu Ly không nghĩ nhiều đến vậy, sáng hôm sau lại rủ anh cùng đi thị trấn. Cô đã đi rất nhiều nơi mới mua được thứ mình cần. Một bộ kim bạc dài sáu phân, có lẽ là đồ của một lão Trung y nào đó đã dùng qua. Được bảo quản rất tốt, là kim bạc thật sự, không phải loại dùng một lần của đời sau.
Cô đạp xe chở anh, gần trưa thì đến căng-tin ăn cơm trước. Hôm nay có cơm trắng, hai suất cơm, một món cải thảo xào chua ngọt và một cái chân giò hầm. Anh không uống canh nên cô không gọi, mà gói nửa cái đầu heo mang về.
Căng-tin đông người, ồn ào nên hai người hầu như không nói gì. Ăn xong xách đồ rời đi, trên đường đi càng lúc càng vắng vẻ, cô đạp xe không nhanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-xac-song-cua-nam-phu-trong-truyen-nien-dai/2963248/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.