🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi vào văn phòng, trời còn quang đãng không một gợn mây, nhưng khi ra ngoài, bầu trời bỗng nhiên kéo đến những đám mây đen. Trình Thước nhớ lại dự báo thời tiết anh xem trên tàu điện ngầm, nói rằng chiều nay sẽ có mưa to.

May mắn là sau bữa trưa, cơn mưa vẫn chưa đến như dự báo. Trình Thước ngồi trên ghế đá ở quảng trường trường học, lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi lần lượt tất cả các số điện thoại của chủ nhà mà anh đã lưu trong note…

Số đầu tiên, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Số thứ hai, không ai nghe máy.

Số thứ ba và thứ tư cuối cùng cũng kết nối được, nhưng chủ nhà đều nói: “Xin lỗi bạn sinh viên, phòng đã cho thuê rồi.”

Trình Thước không khỏi chán nản, nhớ lại không lâu trước đó khi anh đối đầu với Lận Hàn, nói những lời cứng rắn trước mặt cố vấn học tập. Lúc đó thì sướng thật đấy, chỉ là quên không tìm đường lui cho mình. Bây giờ ngay cả chỗ ở cũng chưa có, không lẽ sau khi nói những lời cứng rắn như vậy, cuối cùng lại phải cụp đuôi như chó nhà có tang, lủi thủi quay về ký túc xá?

Nhìn lại chỉ còn một số cuối cùng, Trình Thước không khỏi căng thẳng. Liệu tối nay có thể ở bên ngoài trường hay không, có lẽ thành công hay thất bại đều chỉ trong một lần này…

Cuộc gọi được kết nối.

Trình Thước vội vàng nói: “Alo, chào anh ạ, em là sinh viên trường Mỹ thuật Tường Giang, em thấy thông tin cho thuê phòng của anh, muốn hẹn thời gian đến xem phòng. Không biết chiều nay anh có rảnh không ạ?”

“Tôi rảnh cả buổi chiều nay.” Giọng nam bên kia nghe quen quen một cách kỳ lạ: “Mấy giờ thì cậu đến?”

Trình Thước suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ba giờ rưỡi chiều được không ạ?”

Đối phương trả lời: “Được.”

“Dạ vâng ạ, làm phiền anh rồi.”

Tưởng rằng cuộc gọi sẽ kết thúc như vậy, không ngờ đối phương hỏi thêm một câu: “Cậu là sinh viên năm tư à?”

Trình Thước thành thật đáp: “Không ạ, em đang học năm hai.”

Chủ nhà tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Tôi cứ tưởng cậu là sinh viên năm cuối ra ngoài thực tập. Sinh viên năm hai ra ngoài thuê nhà rất hiếm đấy.”

Nụ cười trên mặt Trình Thước suýt vỡ vụn: “Đúng vậy ạ.”

Trong lòng anh thầm nghĩ, đúng thế thật, nếu không phải vì gặp phải một người bạn cùng phòng ghê tởm như vậy, anh cũng đâu phải vội vàng quyết định chuyển ra ngoài ở.

Bên kia chủ nhà lại hỏi: “Tôi nên gọi cậu là gì?”

Trình Thước đáp: “Em tên Trình Thước ạ.”

“Trình Thước?” Đối phương nhắc lại một lần.

Trình Thước tưởng chủ nhà không nghe rõ, bèn giải thích: “Dạ, chữ Trình trong ‘Hòa Mộc Trình’, Thước là chữ Thước trong ‘Chúng Khẩu Thước Kim¹’.”

Đối phương bỗng cười một tiếng kỳ lạ: “Được, tôi biết rồi. Vậy chúng ta chiều gặp nhau nhé.”

Trình Thước định cúp máy, bỗng nghe đối phương nói: “Khoan đã, tôi chợt nghĩ ra liên lạc qua điện thoại không tiện lắm, hay chúng ta kết bạn WeChat đi.”

Trình Thước: “Vâng.”

Chủ nhà tiếp tục nói: “Cậu lấy số điện thoại này tìm WeChat của tôi là được, trong tin nhắn xác nhận nhớ ghi rõ tên và trường học của cậu, không thì tôi có thể nhầm cậu là người bán khóa học đấy.”

Trình Thước: “Vâng ạ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh làm theo hướng dẫn của chủ nhà, viết trong tin nhắn xác nhận: Em là sinh viên Trình Thước của trường Mỹ thuật Tường Giang, vừa gọi điện hẹn anh chiều nay đi xem phòng ạ.

Rất nhanh lời mời kết bạn được chấp nhận. Trình Thước lướt qua vài lần, phát hiện đối phương không đăng một bài viết nào trên khoảnh khắc.

*Khoảnh khắc: tương tự như đăng bài trên phở bò

Vì vậy Trình Thước thoát ra, lại liên lạc online với Khương Ngạn. Khương Ngạn đã về ký túc xá.

Anh lập tức quay về, Khương Ngạn để cửa cho anh. Trình Thước đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến bàn học của mình, tỏ ra như không có ai ở đó.

Trên đường đi, Trình Thước đã nghĩ sẵn những thứ cần mang theo. Lúc này, anh lần lượt thực hiện danh sách trong trí nhớ, bao gồm máy tính bảng, laptop, bảng vẽ điện tử và các loại dây sạc.

Đương nhiên anh cũng không quên mang theo dù.

Còn có một con dao rọc giấy để phòng thân, dù sao cũng đang một mình đến nhà người lạ.

Thu dọn xong, anh lập tức hướng thẳng ra cửa ký túc xá, thậm chí không buồn liếc mắt đến những người và vật dụng không liên quan trong phòng. Trình Thước bước nhanh như bay, động tác mở cửa rồi đóng cửa một mạch, không hề chậm trễ.

Đến cổng tây, trời đã mưa như trút nước.

Thời tiết thay đổi còn nhanh hơn cả sắc mặt của Lận Hàn, Trình Thước thầm than.

Gió lớn gào thét thổi qua, cây dù trong tay bị cuốn theo chiều gió. May mà Trình Thước nắm chặt không buông, dù bị lật ngược mấy lần, anh phải đứng dưới mưa to để lật nó lại, khiến người ướt đẫm từ trong ra ngoài.

Đáng ghét nhất là bản đồ chỉ đường khốn nạn, dẫn anh đi vòng vòng bên ngoài khu dân cư đến ba vòng, cuối cùng phải nhờ vào bản thân Trình Thước hỏi đường một dì đi ngang qua mới tìm được lối vào Phù Cừ Giai Uyển.

Cúi đầu nhìn xuống, ống quần đã ướt sũng.

Trình Thước mở note ra kiểm tra lại, nhà của chủ nhà ở tòa số 8.

Vài phút sau, anh chạy vào hành lang tòa nhà, gấp dù lại rồi giũ ba cái, nước mưa bắn tung tóe khắp nền.

Trình Thước bước hai bậc thang một lúc để leo lên, đến tầng ba, ngẩng đầu lên, biển số phòng 302 hiện ra trước mắt.

Chính là đây rồi!

Anh gõ cửa bằng khớp ngón tay.

Hai giây sau, cửa kêu cót két mở ra…

Một gương mặt lơ đãng pha lẫn vẻ tinh ranh, Lục Hoài Khiên tựa vào khung cửa, đưa một tay ra: “Chào, Trình Thước.”

Trình Thước sửng sốt, sau đó nhíu chặt mày: “Sao lại là anh?”

Lục Hoài Khiên cười thoải mái: “Vì tôi là chủ nhà, cậu đến thuê phòng của tôi mà.”

Trình Thước mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Mưa to lắm phải không, quần áo cậu ướt hết rồi.” thấy Trình Thước đứng yên, Lục Hoài Khiên gọi: “Còn đứng ngu ra ngoài đó làm gì, vào nhanh đi.”

Đợi Trình Thước bước vào, Lục Hoài Khiên đóng cửa lại, tiện tay đưa cho anh một cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút.

Trong không gian kín, hai người im lặng một lúc, bầu không khí kỳ quặc lan tỏa.

Trình Thước nắm chặt ly thủy tinh, cúi đầu nhìn xuống, lúc này trông anh như gà trong nồi canh, hai tay áo đều loang lổ những vòng tròn do nước mưa thấm ướt, ống quần ướt một phần ba.

Ngược lại, Lục Hoài Khiên đối diện, quần áo khô ráo gọn gàng, thần thái nhàn nhã lười biếng, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, Trình Thước nheo mắt: “Anh có phải… Đã biết là tôi ngay từ khi nghe điện thoại?”

Lục Hoài Khiên thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Trình Thước nhíu mày hỏi: “Vậy tại sao anh không nói thẳng qua điện thoại rằng anh là Lục Hoài Khiên?”

Lục Hoài Khiên thong dong đáp: “Nếu tôi nói qua điện thoại rằng tôi là Lục Hoài Khiên, cậu còn đến không?”

Trình Thước ngu người.

...Không ngờ hắn còn có chút tự hiểu mình.

Tâm tư lại bị đối phương chọc trúng, anh nhất thời không biết nói gì, đành giả vờ câm.

May tay Lục Hoài Khiên không níu kéo chuyện đó nữa, chủ động chuyển đề tài: “Để tôi dẫn cậu đi xem qua các phòng đã.”

Từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi đến bếp và phòng tắm, sau khi giới thiệu nhanh xong xuôi, hắn hỏi: “Thế nào, hài lòng không?”

Hắn nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung: “Nếu cậu muốn thuê, xem như chúng ta là người quen, tôi có thể cho cậu một số ưu đãi.”

Nói thật, không hài lòng lắm, nhưng cũng chẳng có điểm nào không thể chấp nhận được. Hơn nữa câu ưu đãi cuối cùng của Lục Hoài Khiên khiến Trình Thước có chút động lòng, huống chi bây giờ anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tối nay anh thật sự không muốn nhìn thấy bộ mặt của Lận Hàn nữa, so ra thì nhìn mặt Lục Hoài Khiên còn dễ chịu hơn nhiều.

“Cũng được, chỉ là…” Trình Thước dò hỏi: “Tiền thuê nhà, anh có thể giảm cho tôi bao nhiêu?”

Lục Hoài Khiên suy nghĩ một chút: “Thế này nhé, giá gốc giảm 20%.”

Trình Thước đấu tranh: “50% được không?”

Lục Hoài Khiên nhướng mày: "Này bạn nhỏ, đâu có ai mặc cả kiểu của cậu thế?”

Giọng hắn có chút bất đắc dĩ: “Tôi nói giảm 20%, cậu nên mặc cả xuống 25%, nhiều lắm là 30%.”

Trình Thước mím môi, không mấy tự tin: “...Dù sao tôi cũng là sinh viên, không có thu nhập.”

“Được rồi được rồi, 50%.” Lục Hoài Khiên tự tìm cho mình đường lui: “Căn nhà này của tôi cũng lâu rồi chưa cho thuê được.”

Mắt Trình Thước chợt sáng lên, cuối cùng tối nay cũng có chỗ ở: “Chốt!”

Thấy vậy Lục Hoài Khiên nhếch môi, khẽ cười không thành tiếng.

“Hợp đồng thuê nhà tôi về chuẩn bị một chút, tối nay cậu có thể ở lại luôn.” Nói xong, hắn không nhịn được hỏi: “Giá tôi đưa ra đủ tốt bụng rồi chứ, tôi đối xử với cậu tốt thế này, cậu còn thấy tôi nguy hiểm không?”

Xì, thế mà còn thù dai.

Trình Thước thành thạo ngồi phịch xuống ghế sofa, thuận miệng đáp: “Khó nói.”

Lục Hoài Khiên vuốt cằm: “Vậy tôi khổ công vô ích rồi, không bằng đổi lại giảm 20% nhỉ.”

Trình Thước đột ngột ngẩng đầu: “Đừng mà!”

Lục Hoài Khiên cười đểu.

Trình Thước mới nhận ra, người này đang đùa, anh lại bị hắn chơi một vố.

Bên kia Lục Hoài Khiên chợt nhớ ra điều gì, xoay người đi vào phòng ngủ, lục ra một chiếc áo dài tay màu trắng và một chiếc quần thể thao màu đen, rồi đứng lại trước sofa, ném nhẹ về phía Trình Thước…

Tiếc là không ngắm trúng, hai bộ quần áo trước sau phủ kín mặt Trình Thước.

Trình Thước kéo đống quần áo trên mặt xuống.

Lục Hoài Khiên nhanh chóng lên tiếng trước khi đối phương kịp mở miệng: “Xin lỗi, vừa rồi tay run quá.”

Trình Thước: “...”

“Tôi thấy quần áo cậu ướt hết rồi, mặc chắc khó chịu lắm, tốt bụng tìm cho cậu hai bộ, áo và quần đều là mới.” Lục Hoài Khiên liếc nhìn cái ba lô của Trình Thước: “Vì tôi cảm giác, cậu hình như quên mang quần áo thay.”

“Cảm ơn.” Hai chữ này được thốt ra từ kẽ răng.

Trình Thước nắm chặt quần áo đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Lục Hoài Khiên ở phía sau cười nhẹ: “Không phải chứ, với mối quan hệ của chúng ta, cậu thay đồ còn cần tránh mặt?”

Trình Thước rất khó hiểu quay đầu lại: “Chúng ta rất thân sao?”

Lục Hoài Khiên hỏi ngược lại: “Không thân sao.”

Trình Thước: “...”

Mỏ người này có thể nói được câu nào đàng quàng không vậy?

Trình Thước không thèm để ý nữa, vừa bước vào phòng ngủ đã đóng cửa ngay lập tức.

Tuy nhiên vài giây sau, cửa lại được mở ra một khe hở, từ khe cửa thò ra cái đầu của Trình Thước, anh nhìn chằm chằm vào mặt Lục Hoài Khiên, từng chữ từng chữ nói: “Không được nhìn trộm.”

ˏ
⸉ˋ‿̩͙‿̩̩̽‿̩͙‿̩̥̩‿̩̩̽‿̩͙‿̩͙‿̩̩̽‿̩͙‿̩͙‿̩̩̽‿̩͙‿̩̥̩‿̩̩̽‿̩͙‘⸊ˎ
˚₊·͟͟͟͟͟͟͞͞͞͞͞͞➳❥ ꒰ ⌨ ✰ 𝐶ℎ𝑢́ 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ ꒱ | ೃ࿔₊•

1 )

+) 禾木程 (Hoà Mộc Trình) => Hoà (),Mộc () là tên hai bộ thủ. Nếu ghép nửa trên của Hoà () và nửa dưới của Mộc () thì sẽ ra được phần bên trái của chữ Trình () (?)

+) 众口铄金 => miệng nhiều người xói chảy vàng (Ý chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.