Nghe vậy, Lục Hoài Khiên hừ một tiếng, liếc xéo Trình Thước.
“Cậu nghĩ tôi sẽ tin hả?”
Lần này, Trình Thước không phủ nhận, chỉ làm như không nghe thấy. Đôi mắt vốn lạnh lùng của anh lúc này bỗng ánh lên chút ý cười.
Chợt nhớ đến giọng điệu õng ẹo của Đường Ý khi gọi “Anh Hoài Khiên”, không hiểu sao lại chạm đúng điểm buồn cười kỳ lạ nào đó, Trình Thước cúi đầu, khẽ rung vai.
“Ê, bạn.” Lục Hoài Khiên thẳng thừng nói: “Vào lúc này, cậu nên tỏ ra đồng cảm với tôi, chứ không phải là hả hê như vậy.”
Trình Thước nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Tôi rất cảm thông với anh.”
Lục Hoài Khiên khịt mũi.
“Quá qua loa rồi, cậu nghiêm túc một tí được không?”
Trình Thước suy tư vài giây, rồi lại nói:
“Tôi thực sự rất cảm thông với anh.”
Lần này, Lục Hoài Khiên chẳng những không giận mà còn bật cười mấy tiếng.
“Trình Thước à, có đôi khi tôi cảm thấy, cậu và tôi thật sự rất giống nhau.”
Hiếm khi Trình Thước tò mò.
“Giống chỗ nào? Nói nghe thử.”
“Ví dụ như đôi khi tôi lấy niềm vui của mình từ nỗi buồn của người khác. Việc không liên quan thì đứng ngoài cuộc, có chút chủ nghĩa vị kỷ¹ tinh tế.”
(1) Chủ nghĩa vị kỷ tinh tế: Tư tưởng chỉ biết lợi ích của cá nhân mình, đặt trên lợi ích của người khác, của xã hội, trái với Chủ nghĩa vị tha. – Trích từ điển Tiếng Việt. Câu này Trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719283/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.