Căn hộ 302, Phù Cừ Giai Uyển.
Đèn phòng khách bật lên rồi tắt, tiếp đó là tiếng nước chảy từ bồn rửa chén trong bếp. Cuối cùng, sau khi vệ sinh cá nhân trong phòng tắm xong, Trình Thước đẩy mạnh cửa phòng ngủ, phát ra một tiếng “bịch” nặng nề.
Phòng ngủ và ban công được ngăn cách bởi hai tấm kính, rèm cửa sổ sát đất chồng mép lên nhau, chặn đứng ánh sáng muốn len lỏi ra ngoài, tạo nên một không gian kín mít. Một sự an toàn được che giấu.
Từ những năm cấp hai nội trú, lên cấp ba rồi vào đại học, bạn cùng phòng đều nhận xét rằng anh làm gì cũng rất nhanh. Một kiểu nhanh nhẹn kéo dài suốt nhiều năm tháng, chưa từng bị cảm xúc tiêu cực làm chậm lại, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chỉ có anh biết, chỉ khi dốc toàn lực để nhanh hơn, anh mới không phải nghĩ ngợi gì. Bởi vì tốc độ đòi hỏi sự tập trung, nhờ đó anh có thể tạm quên đi những cảm xúc nặng nề… Nhưng quên lãng không có nghĩa là hóa giải. Nó giống như thuốc giảm đau, chỉ có tác dụng tạm thời, chẳng bao lâu sẽ bùng phát trở lại.
Vậy nên khi nằm xuống giường, anh lại chậm lại.
Ánh mắt dừng trên trần nhà trống trải, mơ hồ mất tiêu cự.
Anh nghĩ, ngay từ đầu, Lục Hoài Khiên đã bị anh xếp vào danh sách nguy hiểm, không thể kết giao sâu. Cuộc đối đầu kín đáo chiều nay diễn ra đúng như anh mong muốn, lẽ ra anh nên vui mừng, nên cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh không có nhiều bạn bè,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719288/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.