Điện thoại trong tay bỗng rung lên một lần nữa.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức gửi tới: À mà, chữ cậu đẹp thật đấy ❤️ Trình Thước chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Vậy phải trả lời tin nhắn của Lục Hoài Khiên thế nào đây? Anh xóa đi viết lại trong khung chat mấy lần, dù trả lời thế nào cũng như đang tiếp tục chủ đề của đối phương. Trình Thước ước gì Lục Hoài Khiên bị mất trí nhớ, quên đi bức thư này. Anh hiếm khi chủ động thể hiện sự yếu đuối hay tâm sự với người khác. Dù phương tiện chỉ là một tờ giấy, dù họ đang giao tiếp với khoảng cách thời gian, không cần nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Khiên, anh vẫn thấy khó chịu. Anh không quen bày tỏ cảm xúc, quá sến súa, như thể đang phơi bày con người thật của mình, có phần không an toàn. Nhưng Trình Thước của tối thứ Sáu tuần trước đâu biết Lục Hoài Khiên sẽ ghép lại bức thư bị xé. Nếu biết trước, có lẽ đã chẳng có bức thư xin lỗi này. Lúc đó anh chỉ nghĩ mình đã làm sai, một mình gục đầu trên bàn học, ngậm nắp bút suy nghĩ, liên tục chỉnh sửa từ ngữ, lo lắng không diễn đạt được ý. Trong tiềm thức, anh không muốn tiết lộ quá nhiều về quá khứ, nhưng cũng sợ việc cố tình che giấu sẽ khiến đối phương nghĩ mình không đủ chân thành. Tốn nửa xấp giấy mới ghép được những dòng chữ, sau đó chép cẩn thận lên tờ giấy trắng. Viết xong, Trình Thước vội vã gấp ba tờ thư, nhét vào phong bì, dán kín
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719292/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.