Lời vừa dứt, Triệu Minh lại bật cười hì hì, nụ cười có phần đểu cáng.
Cười một tiếng thì anh còn hiểu được, nhưng cứ cười mãi thế này thì Trình Thước không tài nào hiểu nổi.
“Lục Hoài Khiên đi xem mắt, anh vui đến thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Minh thẳng thắn đáp: “Tôi dám chắc, trên đời này, tôi là người mong nó mau chóng tìm được một bà chủ nhất đấy.”
“Tại sao?”
“Cậu nghĩ mà xem, quán bar thuộc ngành dịch vụ, phải mở cửa suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nếu đóng cửa một ngày, khách sẽ tưởng quán bar làm ăn thua lỗ, không trụ nổi nữa. Nếu đóng cửa hai ngày, họ lại nghĩ quán sắp sập tiệm đến nơi rồi. Thế nên sau này ấy, nếu thằng Lục tìm được đối tượng, chẳng phải sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới hưởng tuần trăng mật hay gì đó sao? Đến lúc đó, quán bar này chỉ có tôi đứng ra trông coi giúp nó thôi. Miễn là tiền nong sòng phẳng thì mọi chuyện đều dễ nói chuyện.” Triệu Minh nói rất thật lòng.
“Ồ.” Trình Thước gật đầu.
Triệu Minh lại lẩm bẩm một mình: “Không biết ba lần xem mắt trước đây của thằng Lục là những ai nhỉ.”
Anh ta nhìn sang Trình Thước, đột nhiên cười đầy ý tứ lấy lòng: “Này, cậu thân với nó như vậy, hỏi giúp tôi một chút đi? Dạo này tôi cô đơn quá, đang cần tìm cơ hội làm quen đây này. Mấy người được đi xem mắt với ông chủ Lục thì nhan sắc ít nhất cũng phải tám điểm trở lên ấy chứ. Chỉ cần quay đại vài cái video đăng lên mạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cocktail-blue-tra-cac/2719301/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.