🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lời vừa dứt, Triệu Minh lại bật cười hì hì, nụ cười có phần đểu cáng.

Cười một tiếng thì anh còn hiểu được, nhưng cứ cười mãi thế này thì Trình Thước không tài nào hiểu nổi.

“Lục Hoài Khiên đi xem mắt, anh vui đến thế cơ à?”

“Đương nhiên rồi.” Triệu Minh thẳng thắn đáp: “Tôi dám chắc, trên đời này, tôi là người mong nó mau chóng tìm được một bà chủ nhất đấy.”

“Tại sao?”

“Cậu nghĩ mà xem, quán bar thuộc ngành dịch vụ, phải mở cửa suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày. Nếu đóng cửa một ngày, khách sẽ tưởng quán bar làm ăn thua lỗ, không trụ nổi nữa. Nếu đóng cửa hai ngày, họ lại nghĩ quán sắp sập tiệm đến nơi rồi. Thế nên sau này ấy, nếu thằng Lục tìm được đối tượng, chẳng phải sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới hưởng tuần trăng mật hay gì đó sao? Đến lúc đó, quán bar này chỉ có tôi đứng ra trông coi giúp nó thôi. Miễn là tiền nong sòng phẳng thì mọi chuyện đều dễ nói chuyện.” Triệu Minh nói rất thật lòng.

“Ồ.” Trình Thước gật đầu.

Triệu Minh lại lẩm bẩm một mình: “Không biết ba lần xem mắt trước đây của thằng Lục là những ai nhỉ.”

Anh ta nhìn sang Trình Thước, đột nhiên cười đầy ý tứ lấy lòng: “Này, cậu thân với nó như vậy, hỏi giúp tôi một chút đi? Dạo này tôi cô đơn quá, đang cần tìm cơ hội làm quen đây này. Mấy người được đi xem mắt với ông chủ Lục thì nhan sắc ít nhất cũng phải tám điểm trở lên ấy chứ. Chỉ cần quay đại vài cái video đăng lên mạng là người nào người nấy đều thuộc dạng hot girl, hot boy có tiếng ngay. Nó không ưng, chứ tôi thì ưng lắm đó.”

“Tôi không hỏi đâu.” Trình Thước từ chối thẳng thừng.

“Tôi mà đi hỏi thì coi là gì chứ? Kỳ cục lắm. Anh muốn hỏi thì tự đi mà hỏi.”

“Thôi được rồi, được rồi.” Triệu Minh cười nói: “Từ chối phũ phàng thật đấy nhỉ.”

Anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói:  “Không biết buổi xem mắt hôm nay có thành công không nữa?”

“Thật ra trước đây tôi cũng giới thiệu cho nó nhiều người lắm rồi. Nào là nghệ sĩ dương cầm, diễn viên múa ba lê, người trong giới kinh doanh, người làm nghiên cứu khoa học... tóm lại là đủ mọi ngành nghề. Kết quả là nó chẳng ưng một ai cả. Đúng là kén cá chọn canh bỏ mẹ. Đến cuối cùng công sức của tôi lại thành công cốc.”

Triệu Minh lắc đầu cảm thán.

Trình Thước suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu anh thật sự muốn tác thành cho một mối lương duyên nào đó, anh nên tìm hiểu xem Lục Hoài Khiên thích kiểu người thế nào trước đã, phải đúng ý anh ta ấy. Theo tôi thấy cứ kiểu lắm mối tối nằm không ngược lại hiệu quả không cao đâu. Cứ đi xem mắt mãi mà không thành công, e là đến cuối cùng anh ta cũng chẳng còn hứng thú nữa."

“Nhưng gu của nó lại trừu tượng quá.”

Trình Thước hơi khó hiểu: “Ý anh là sao?”

Triệu Minh giải thích: “Ví dụ như tôi đây này, gu của tôi rất thực tế: Tôi thích người ưa nhìn, dáng đẹp, còn ở trên giường thì vừa ‘hoang dã’ vừa ‘phóng khoáng’.”

Anh ta ngừng lại một chút, không nhịn được mà phàn nàn: “Nhưng cậu có biết thằng cu Lục ấy từng nói gì với tôi không?”

“Nói gì?”

“Nó nói, con người ta thường bị thu hút bởi những người giống mình, vì có giống nhau mới thấu hiểu được nhau. Thế nên nó thích một người giống nó, cũng dũng cảm, nhạy bén, tự do, giàu sức sáng tạo và có tinh thần nổi loạn, không bị những quy tắc cứng nhắc trói buộc. Tôi còn nhớ lúc nghe xong câu đó, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi là, thằng này cũng tự luyến quá rồi đấy!”

“Cái đó chắc không hẳn là tự luyến đâu.” Trình Thước nói: “Tôi nghĩ ý của Lục Hoài Khiên có lẽ là, anh ta muốn tìm một người có ‘tam quan’ thật sự tương đồng với mình.”

Triệu Minh tỏ ra hứng thú: “Ồ? Vậy cậu nói thử xem nào.”

“Thật ra nhiều chuyện cũng giống như vậy, nó là sự va chạm giữa hai luồng quan điểm khác nhau, không hề có đúng sai tuyệt đối.”

“Ví dụ như có người rất coi trọng hệ thống đánh giá có sẵn của xã hội, vậy nên họ sẽ theo đuổi những thứ được xã hội công nhận rộng rãi như sở hữu những thứ đó, họ sẽ trở thành người thành công trong mắt đa số… Chẳng hạn như xe sang, du thuyền, đồ hiệu xa xỉ, hay là quyền lực trong bộ máy nhà nước, hoặc cũng có thể là các bài báo khoa học đăng trên tạp chí hàng đầu, những thành tựu học thuật được áp dụng vào thực tế."

“Nhưng trong mắt những người khác, ví dụ như trong mắt tôi, tôi lại cảm thấy đó chính là những khuôn khổ đang kìm hãm mình, là sự ràng buộc của hệ thống đánh giá xã hội đối với tôi. Bởi vì thành công cũng có thể đa dạng lắm chứ, nó không nên chỉ giới hạn trong cái phạm vi nhỏ hẹp đó.”

“Miễn là tôi chấp nhận cuộc sống của mình, tôi cho rằng bản thân mình thành công, thì tôi chính là người thành công. Người khác nhìn nhận tôi thế nào, cho rằng tôi thất bại hay thành công, cũng không hề ảnh hưởng đến sự đánh giá của tôi về bản thân. Tôi không bận tâm.”

Trình Thước lảm nhảm một hồi, rồi đột nhiên nhận ra: “Anh có thấy khó hiểu lắm không?”

Triệu Minh gật đầu lia lịa: “Tôi chỉ nghe hiểu được đoạn cậu nói về thành công hay không thành công thôi.”

“Vậy để tôi đưa ra một ví dụ cụ thể nhé.” Trình Thước suy nghĩ một chút rồi nói: “Ví dụ như tôi đây. Hồi cấp hai thành tích của tôi thật ra khá tốt, luôn ổn định trong top 10 toàn trường. Mọi người xung quanh đều nghĩ, nếu tôi cứ bình thường mà học khối xã hội hoặc khối tự nhiên, chắc chắn có thể thi đỗ vào một trường 985 hoặc 211 tốt nào đó. Nhưng tôi lại chọn con đường mỹ thuật, vì tôi thích vẽ. Lúc đó nhiều người thấy tiếc cho tôi lắm, nhưng tôi chẳng bận tâm, bởi vì lựa chọn đó là điều tôi mong muốn.”

“Trong hệ thống đánh giá hiện có của xã hội, dường như người ta thường coi trọng học sinh các ban văn hóa hơn, xem nhẹ học sinh nghệ thuật. Họ luôn nghĩ rằng học sinh nghệ thuật đang đi đường tắt. Nhưng thực tế, những vất vả mà học sinh mỹ thuật chúng tôi phải trải qua cho kỳ thi đại học không hề thua kém các bạn ban văn hóa. Tôi đã gặp rất nhiều học sinh ban văn hóa coi thường mình, nhưng giờ tôi không còn để tâm nữa rồi. Tôi cũng chẳng quan tâm họ nghĩ gì về mình, vì tôi không cần sự công nhận của họ. Chỉ cần bản thân tôi công nhận mình là đủ. Đây có lẽ là cái mà tôi hiểu là ‘tuổi phản nghịch’ chăng.”

Triệu Minh sững người một lúc, rồi không nhịn được mà bật cười: “Những lời này của cậu, thực sự rất giống với những gì khứa Lục nói với tôi năm xưa đó.”

Trình Thước có chút tò mò: “Sao anh lại nói vậy?”

“Ài, chắc cậu vẫn chưa biết câu chuyện đằng sau quán bar này nhỉ?”

“Tôi không biết.”

“Để tôi kể cho cậu nghe nhé.” Triệu Minh hắng giọng.

“Thằng khứa Lục hồi đại học học ngành tài chính. Thành tích ấy à, chỉ ở mức không bị rớt môn thôi, vì cuộc sống đại học của nó, ngoài việc học ra thì cái gì cũng làm, thật sự là vô cùng phong phú.”

Anh ta bắt đầu hồi tưởng: “Ví dụ như từng lập ban nhạc trong trường, nó là tay guitar trong ban nhạc đó, cũng có chút tiếng tăm. Lại ví dụ như nó còn từng học đua xe nữa. Đương nhiên, trong trường thì làm gì cho phép đua xe, nhưng không sao hết, thằng đó nó sẽ cưỡi xe điện chạy vòng quanh khuôn viên trường. Chỉ là cái xe máy điện con bình thường thôi đấy, mà cứ thế lại lái ra được cái cảm giác như đang đi mô tô phân khối lớn trên đường quốc lộ ấy, làm đám con gái mê như điếu đổ.”

“Nỏ hồi đó ấy hả, vừa ngầu vừa thích làm màu, bây giờ thì biết kiềm chế hơn nhiều rồi.” Triệu Minh không nhịn được mà trêu một câu.

“Năm ba đại học, bố mẹ nó đã bóng gió nói nó rằng về kế thừa sản nghiệp gia đình, làm một chủ tịch hô mưa gọi gió. Nhà họ mở công ty internet, đã tung ra rất nhiều game, từ lâu đã kiếm được bộn tiền, đầy bồn đầy tô rồi. Sau khi nó tiếp quản, dù cho có ra quyết sách sai lầm làm thua lỗ, thì vốn liếng cũ cũng đủ ăn tiêu một thời gian dài. Thế nhưng thằng Lục bảo, nó hoàn toàn không có hứng thú với mấy cái máy tính cầm tay, nếu nó mà về làm chủ tịch, cuộc đời nó coi như xong.”

Triệu Minh bật cười thành tiếng: “Phát ngôn gây sốc thật đúng không?”

Trình Thước gật đầu, ánh mắt chăm chú, dường như bất giác bị nhân vật chính trong câu chuyện cuốn hút.

“Thế là nó bắt đầu âm thầm chuẩn bị chuyện ra nước ngoài. Đầu tiên là tự mình lo liệu xong xuôi hết mọi thủ tục du học, sau đó đến lúc sắp đi mới thú nhận, bảo là nó yêu thích ngành tài chính, muốn đi học chuyên sâu. Cha mẹ nó nghĩ, học thêm chút kiến thức cũng không sai, thế là để nó đi.”

“Ai ngờ trong thời gian ở nước ngoài, nó lại kết bạn với một ông chủ quán cocktail nào đó, rồi lén lút dành dụm được một ít tiền làm vốn khởi nghiệp cho quán bar. Sau khi về nước, nó lập tức trở mặt thẳng thừng với cha mẹ, nói là nó không kế thừa sản nghiệp gia đình nữa, muốn đi mở quán bar.”

“Cha mẹ anh ta đồng ý sao?”

“Đương nhiên là không rồi. Cha mẹ nó nuôi dạy nó như người thừa kế mà, sao lại đồng ý được chứ?” Triệu Minh nói: “Nhưng thái độ của thằng Lục rất kiên quyết. Thuyết phục cha mẹ không được, nó bèn đi bụi, cắt đứt thẳng thừng nguồn tài chính từ gia đình. Phải nói là cực kỳ dứt khoát gọn gàng. Tôi đoán chắc là nó đã có âm mưu từ lâu rồi.”

“Đi bụi à.” Trình Thước bật cười.

“Cũng khá giống chuyện mà anh ta sẽ làm đấy.”

“Về sau, quán bar mở cửa được một thời gian khá lâu, thằng Lục cũng kiếm được không ít tiền, lại quay về dỗ dành cha mẹ nó. Mối quan hệ gia đình cũng coi như được hàn gắn. Sau vụ việc đó, cha mẹ nó cũng biết là nó không dễ đối phó, nên chuyển sang kiểm soát em trai nó, tức là Lục Hoài Hiên ấy. Giờ cậu ấy đã ngồi lên vị trí chủ tịch rồi.”

Trình Thước cười thầm: “Vậy chắc em trai anh ta phải cảm ơn anh ta lắm nhỉ.”

Triệu Minh đứng bên cạnh cũng rung vai cười theo.

“Cho nên.” Trình Thước trầm ngâm một lát rồi nói: “Anh thử nghĩ lại xem, trong lời kể của anh, thật ra đa số mọi người sẽ cảm thấy, địa vị xã hội của chủ tịch một công ty internet cao hơn so với chủ một quán bar. Nhưng Lục Hoài Khiên lại chọn vế sau. Tôi nghĩ đây chính là điều anh ta muốn nói, là lối sống mà anh ta thích: vừa dũng cảm, vừa nổi loạn, lại càng tự do hơn, không bị những khuôn khổ ràng buộc.”

Cuối cùng, Anh lại nói nhỏ thêm một câu: “Tôi cũng khá là ngưỡng mộ cuộc sống như vậy.”

“Đệt.”

“Sao thế?”

“Câu này của cậu, nói y hệt như lời nó nói với tôi năm đó, chả trách…”

Triệu Minh định nói rồi lại thôi.

Trình Thước đợi nửa phút cũng không thấy câu tiếp theo: “Sao anh cũng học theo Lục Hoài Khiên nói chuyện bỏ lửng giữa chừng thế hả!”

Triệu Minh nói thẳng: “Tôi vừa lỡ lời rồi, cậu cứ coi như không nghe thấy gì đi nhé. Nếu tôi mà nói thẳng với cậu, ngày mai thằng đó nó sẽ đuổi tôi mất.”

“Thôi được.”

Tuy không thể nói rõ ra, nhưng giúp Lục Hoài Khiên “gõ” một chút thì vẫn được. Dù sao Triệu Minh cũng mong Lục Hoài Khiên mau chóng yêu đương đi thôi.

Thế là anh ta nói: “Nhưng mà, cách đây một thời gian thằng Lục có nói với tôi, hình như nó có người thích rồi.”

Trình Thước đột nhiên ngu người.

Nụ cười trên mặt tức khắc tan biến, tâm trạng như thể đang vui cực độ bỗng tụt dốc không phanh, rơi thẳng xuống đáy vực một cách khó hiểu. Có lẽ là vì vừa nãy nghe chuyện của Lục Hoài Khiên mà anh đã cười quá vui vẻ.

Anh đứng cứng đờ tại chỗ một lúc lâu, mới gắng gượng mấp máy môi, dùng giọng điệu cố tỏ ra thờ ơ, cố gắng hỏi một cách không quá chủ đích: “Anh ta thích ai thế?”

Triệu Minh đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Cái này làm sao tôi biết được? Nó chỉ nói với tôi là có người thích rồi, chứ có nói là thích ai đâu. Nếu cậu hứng thú thì tự mình đi mà hỏi nó ấy.”

“Cũng không hứng thú đến thế đâu.” Trình Thước cụp mắt xuống, im lặng vài giây.

“Anh và anh ta là bạn bè mười mấy năm, tôi với anh ta mới quen biết vài tháng. Chuyện mà anh ta không muốn nói cho anh biết, lẽ nào lại nói cho tôi sao?”

“Tại sao lại phải dùng thời gian dài ngắn để đo lường tình cảm sâu đậm chứ?” Triệu Minh cố tỏ ra bí hiểm.

“Cậu cứ thử xem sao, biết đâu nó lại chịu nói cho cậu thì sao? Chẳng phải chính các cậu đã nói, đời người phải dũng cảm, phải có tuổi phản nghịch, phải dám thử những khả năng mới đó sao?”

“Tiện thể hỏi giúp tôi xem ba đối tượng xem mắt mà nó không ưng kia là ai nhé, tôi tò mò thật đấy. Nếu cậu hỏi được, tôi mời cậu một ly cocktail, rượu trong menu cậu cứ chọn thoải mái, loại nào tôi cũng pha được.”

“Cái này thì không cần đâu, cảm ơn anh.”

Nói xong, Trình Thước lại thêm một câu: “Tôi không thích uống rượu lắm.”

Triệu Minh nhìn chằm chằm vào mặt Trình Thước vài giây rồi cười: “Sao thế? Rượu thằng Lục tặng thì cậu nhận hết, còn rượu tôi mời thì cậu lại chẳng thèm ngó tới à?"

Trình Thước khựng lại, rồi lập tức quay đầu đi, ánh mắt có chút né tránh: “Làm gì có chuyện đó, chỉ là hôm nay tôi không muốn uống rượu thôi.”

“Hôm nay không uống thì để sau này uống vậy. Dù sao thì lúc nào cậu muốn uống, tôi sẽ pha cho cậu lúc đó.”

Trình Thước “ừm” một tiếng đầy mơ hồ, có chút lơ đễnh: “Chuyện sau này thì để sau này hẵng nói.”

Nhưng trong lòng lại bất giác siết chặt đầu ngón tay. Rõ ràng là đã có người thích rồi, tại sao còn đi xem mắt chứ?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.