Khi bước ra khỏi hang động dưới chân Bão Độc Sơn, Tiêu Lệ quay lưng lại, đứng nhìn về phía miệng núi lửa. Nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Hoành, hắn nói: "Ngày mai ngươi nên đi lên Tiên giới." Ôn Hoành mỉm cười hiền lành: "Không chào đón ta ở U Minh giới sao?"
Tiêu Lệ quay đầu lại, đôi mắt màu bạc của hắn sáng lấp lánh trong bóng tối. Ôn Hoành cảm thấy đôi mắt này giống hệt mắt của một con sói hoang đói khát mười ngày nửa tháng, thậm chí còn lóe lên ánh sáng xanh! May mắn là Tiêu Lệ không biết ông đang nghĩ gì, nếu không có lẽ Ôn Hoành đã bị quẳng ra khỏi U Minh giới rồi.
"Ngươi muốn can thiệp vào các thế giới khác thì ta không cản, nhưng việc của U Minh giới là do ta quyết định." Tiêu Lệ nói với giọng nghiêm túc, "Ta luôn biết ngươi là kiểu người thế nào, mềm yếu, do dự, lúc nào cũng dễ tha thứ. Ai nói một lời nhẹ nhàng thì ngươi lại nghĩ họ thật sự hối hận và tha thứ vô điều kiện. Hiên Viên Hoành, ta đã ghét ngươi vì điểm này từ trước, và giờ ta vẫn ghét." Ôn Hoành gãi gãi má, Tiêu Lệ thật kiên định trong việc ghét ông, không biết đây là may mắn hay bất hạnh.
Cả hai im lặng bước đến trận pháp truyền tống của giới Ác quỷ, khi đi ngang qua miệng núi lửa, một con rồng lửa cử động, làm mặt đất dưới chân rung chuyển. Không biết Tiêu Lệ có đang mất tập trung không, nhưng hắn bỗng bước hụt, người nghiêng sang một bên. Ôn Hoành phản ứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-boi-khong-chuan-lam-day/2788756/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.