🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong Tứ Linh Cảnh, những bảo vật quý giá nhất, năm người họ đều không chạm được vào thứ gì. Giờ đây, thời gian còn lại trước khi bị truyền tống ra ngoài đã trôi qua một nửa. Bốn vị tiên tôn quyết tâm nhất định phải tìm ra con yêu thú luôn nhanh hơn họ một bước, việc này thật không thể chấp nhận được.

 

Sở Vân Tiêu nói: "Con yêu thú này có vận khí mạnh mẽ, thực lực lại đáng sợ. Nếu không ngăn chặn nó, e rằng lần sau đến Tứ Linh Cảnh, nơi đây sẽ thành lãnh địa của nó." Dù nói vậy, nhưng Ôn Hằng cảm thấy Sở Vân Tiêu và mọi người thực chất chỉ đang tức giận vì không lấy được bảo vật.

 

Làm thế nào để tìm được nó? Không biết nó tròn hay dẹt, lại giỏi ẩn náu, lỡ có gặp thì chưa chắc đã nhận ra. Lúc này, bốn tiên tôn bàn bạc với nhau: "Chúng ta chia làm bốn hướng, còn mấy ngày nữa, chúng ta sẽ lật tung Tứ Linh Cảnh lên. Dù yêu thú đó có tài bay trên trời, lẩn dưới đất cũng phải tóm được nó."

 

Ôn Hằng chớp chớp mắt: "Vậy... còn ta thì sao?" Thủy Ba Hoành nhẹ nhàng nói: "Ôn đạo hữu cứ tự do hành động. Ngươi có thể tìm các linh bảo khác trong Tứ Linh Cảnh, có niên đại càng tốt." Ôn Hằng cười: "Ngươi cũng biết mà, ta học hành kém cỏi, dù có nhìn thấy linh bảo, chắc cũng không nhận ra đâu."

 

Bốn tiên tôn nhìn Ôn Hằng với ánh mắt đồng cảm, trong lòng thầm nghĩ: thật hiếm có người nào vô dụng đến thế này. Sở Vân Tiêu lấy ra hai viên lưu ảnh thạch từ túi trữ vật: "Đây là bộ sưu tập linh bảo của tiên giới, ngươi xem qua sẽ biết." Ôn Hằng đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn Sở đạo hữu."

 

Thủy Ba Hoành nói: "Không sao, chỉ cần ngươi không gặp phải con yêu thú đó, ngươi sẽ an toàn. Vài ngày nữa Tứ Linh Cảnh sẽ tự động truyền tống ngươi ra ngoài. Khi đó, chúng ta gặp nhau tại Linh Hư Lâu."

 

Ôn Hằng chắp tay: "Được, vậy hẹn gặp tại Linh Hư Lâu." Hứa Thái càu nhàu: "Đừng khách sáo nữa, chúng ta còn phải cùng ra khỏi hang báo, bây giờ vẫn phải đi chung mà." Ôn Hằng gãi gãi má, đúng là vậy, giờ họ vẫn chưa thể tách nhau ra.

 

Trên đường trở lại rất yên tĩnh, nếu bây giờ thu hút sự chú ý của bầy báo, cả nhóm sẽ bị chặn đứng ở đây. May mắn thay, họ đã an toàn rời khỏi hang. Khi tới cửa hang, Hứa Thái nhanh chóng bắt được mấy con báo con vẫn đang vui vẻ chơi đùa, nhốt vào túi linh thú. Ôn Hằng hỏi: "Hứa đạo hữu, ngươi bắt chúng về để nuôi làm thú cưng hay kéo xe?"

 

Hứa Thái cười hì hì: "Ở Thú Hoàng Lâu của chúng ta có vườn linh thú riêng, ta bắt chúng về để nuôi." Sở Vân Tiêu cười: "Hứa đạo hữu vốn là yêu tu, y có tình yêu đặc biệt với các loài yêu thú. Ba con báo con này đến Thú Hoàng Lâu sẽ được huấn luyện thành linh thú ngoan ngoãn."

 

Ôn Hằng gật gù: "Thì ra là vậy." Thú Hoàng Lâu hẳn giống với tông môn Ngự Thú Tông ở hạ giới, nơi các tu sĩ sống nhờ vào việc huấn luyện yêu thú. Những linh thú họ nuôi có thể kết nối tâm thần với chủ nhân, rất nghe lời. Ôn Hằng cũng đã học vài chiêu điều khiển thú, nhưng do khả năng lĩnh hội kém, y chỉ có thể sử dụng vài chiêu đơn giản.

 

Sau khi chia tay ở Bạch Hổ chi cảnh, Ôn Hằng trở thành kẻ cô độc, nhìn bốn vị tiên tôn bay về bốn hướng khác nhau. Y chỉ có thể vò đầu, thời gian còn lại không nhiều, phải làm gì để giết thời gian đây?

 

Ôn Hằng mở viên lưu ảnh thạch của Sở Vân Tiêu ra: "Để ta xem, ở đây có bảo vật gì nào?"

 

Từ Bạch Hổ chi cảnh ở phương Tây, đi về phía Bắc là một cánh rừng thông, tiếp tục đi xa hơn sẽ tới vùng núi tuyết, nơi Huyền Vũ trấn giữ. Nơi đó tuyết phủ trắng xóa, có thể sẽ có linh bảo. Ôn Hằng từng nghe Bạch Miên Hoa và Lam Doanh Doanh chia sẻ về cách tìm bảo vật trong vùng đất tuyết. Y quyết định đi về hướng Huyền Vũ chi cảnh để thăm dò.

 

Khi đến rừng thông, Ôn Hằng hít một hơi lạnh. Đây là khu rừng thông lớn nhất mà y từng thấy, nhìn mãi không thấy đâu là điểm kết thúc! Những cây thông cao lớn, cành lá dày đặc che kín bầu trời, phía dưới phủ đầy những lớp lá thông mềm mại. Chỉ cần liếc qua, Ôn Hằng đã thấy những thân cây to lớn, có cây lớn bằng cả thùng nước.

 

Đất dưới rừng thông rất màu mỡ, có nhiều loại linh thảo và nấm mọc, thỉnh thoảng còn thấy một vài con thú nhỏ chạy qua. Cảnh vật trong rừng yên tĩnh và sâu thẳm, mùi nhựa thông thoang thoảng trong không khí khiến tâm trạng y thư giãn hơn.

 

Đột nhiên, Ôn Hằng nghĩ đến một việc. Khi y phi thăng lên Cửu Tiêu Giới, chưởng quầy Tham của Túy Tiên Lâu đã nhờ y tìm một nơi để gieo hạt giống nhân sâm, vì lúc đó mọi người nghĩ Cửu Tiêu Giới sắp chìm vào Hỗn Độn Hải. Bây giờ đến nơi này, Ôn Hằng thấy đây là chỗ rất thích hợp để trồng nhân sâm.

 

Ôn Hằng lục lọi trong túi trữ vật, lấy ra vài hạt giống nhân sâm rồi tùy ý rải xuống dưới những cây thông, miệng lẩm bẩm: "Chưởng quầy Tham, nơi này thật tốt, hậu duệ của ngươi sẽ sống tốt ở đây."

 

Y có lý do để nói vậy, vì trên đường đi y đã thấy không ít cây nhân sâm, mọc nhiều đến mức không ai thèm hái. Đây chính là ví dụ điển hình cho câu "nhiều thì không quý", ở hạ giới, đừng nói là nhân sâm to bằng cánh tay, ngay cả những cây nhỏ cỡ ngón tay cái cũng sẽ bị đào hết cả rễ.

 

Ôn Hằng nhặt vài trăm cây nhân sâm lớn, cẩn thận cho vào hộp ngọc. Nếu sau này có cơ hội quay về hạ giới, đem ra cho những người ở Ngự Linh Giới mở mang tầm mắt cũng không tệ.

 

Càng đi về phía Bắc, nhiệt độ càng giảm. Sau khi đi bộ trong rừng thông nửa ngày, Ôn Hằng ngẩng đầu nhìn thấy tuyết đang rơi. Y giơ tay bắt một bông tuyết trong suốt, nó tan thành giọt nước trên lòng bàn tay. Y mỉm cười tự nhủ: "Vô Thương, tuyết rơi rồi."

 

Kể từ khi Vô Thương rời Ly Hận Giới, đã lâu như vậy rồi mà y vẫn chưa có chút tin tức nào về hắn. Ôn Hằng cảm thấy lo lắng trong lòng, nhưng cũng không biết làm sao để tìm hắn. Điều duy nhất y có thể làm là chăm sóc bản thân thật tốt, để không khiến đạo lữ của mình phải lo lắng.

 

Ôn Hằng lấy từ túi trữ vật ra một chiếc áo choàng lông dày và khoác lên: "Trời lạnh thì phải mặc thêm áo ~ Lát nữa ăn một bữa lẩu vậy." Đêm nay y phải tìm một nơi để nghỉ ngơi, nếu không tìm được, thì đào một cái hố trong tuyết để làm tổ ngủ cũng được.

 

Bỗng nhiên, trong rừng vang lên tiếng cây đổ rầm rầm, có thứ gì đó đang lao nhanh về phía Ôn Hằng. Y quét thần thức liền hiểu ngay, đó là một con gấu nâu to như một ngọn đồi nhỏ. Không rõ nó bị kích động bởi thứ gì mà giữa trời lạnh thế này lại xông ra khỏi hang trú đông, chạy điên cuồng. Đôi mắt nó đỏ rực, hơi thở phì phò thành hai luồng khói trắng trong không khí.

 

Ôn Hằng suy nghĩ một chút, rồi bay lên không trung. Thông thường, y là một người theo chủ nghĩa hòa bình, không muốn đánh nhau nếu không cần thiết. Nhưng lần này, dường như con gấu nâu đã quyết định nhắm vào y, đôi mắt đỏ rực lao thẳng về phía Ôn Hằng. Trong lúc y còn đang kinh ngạc, con gấu... bay lên không trung! Nó thực sự bay lên và lao về phía y!

 

Ôn Hằng nhìn con gấu khổng lồ như ngọn núi bay lên và giơ ngón tay cái: "Thật lợi hại!" Với thân hình to lớn như vậy mà còn có thể bay, điều này chắc chắn không phải là yêu thú bình thường nữa. Ôn Hằng cảm thấy không thể giải quyết vấn đề này một cách nhẹ nhàng. Và có vẻ con gấu cũng nghĩ như vậy. Nó gầm lên dữ dội, vung những móng vuốt sắc bén về phía Ôn Hằng.

 

Ôn Hằng liên tục tránh né, thở dài nói với con gấu: "Này anh bạn, ngươi có nhầm không? Tại sao ngươi lại đuổi theo ta đánh? Ta đâu có thù oán gì với ngươi." Lúc này, con gấu đứng thẳng trong không trung, Ôn Hằng nhìn vào bụng nó rồi đổi giọng: "À, được rồi, ta sai rồi. Chị gấu, sao chị lại đuổi theo ta vậy? Ta có gây sự gì với chị đâu."

 

Đây là một con gấu mẹ đang trong giai đoạn cho con bú. Ôn Hằng vội vàng xin lỗi: "Được rồi, được rồi, ta sai rồi, không để ý đã đi vào lãnh địa của ngươi. Ta sẽ đi ngay đây." Gấu mẹ vẫn gầm gừ dữ dội, đôi mắt đỏ rực đe dọa. Ôn Hằng lùi lại, tránh ánh mắt của nó, đã chọn được hướng rút lui.

 

Chỉ trong một chớp mắt, Ôn Hằng đã biến mất khỏi vị trí ban đầu. Gấu mẹ ngẩn ra, rồi phát ra một tiếng gầm lớn đầy giận dữ. Nhưng mục tiêu của nó, Ôn Hằng, đã sớm chạy vào dãy núi phương Bắc, nơi đầy tuyết trắng. Y rất tự tin vào tốc độ chạy trốn của mình.

 

Những ngọn núi phía Bắc phủ đầy tuyết trắng, và lần này Ôn Hằng không dám liều lĩnh đi lung tung nữa. Nếu lại gặp phải yêu thú đang cho con bú đuổi theo, thật sự là quá thảm rồi.

 

Y lấy ra pháp bảo "Tuyết Trung Phi," một loại pháp bảo bay nhỏ gọn, chỉ cần một viên linh thạch là có thể bay xa hơn 50 dặm, rất đáng đồng tiền. Ôn Hằng ngồi lên pháp bảo, đặt một viên linh thạch vào rãnh nhỏ phía trước. Một kết giới trong suốt bao quanh y, giữ ấm, và Ôn Hằng ngồi đó nhâm nhi tách trà nóng. Y nghĩ rằng nếu không tìm được chỗ nghỉ đêm, y có thể dừng "Tuyết Trung Phi" ở một nơi tránh gió và ngủ qua đêm cũng được.

 

Sau khi bay một lúc, y tìm được một chỗ thích hợp để qua đêm: một sườn núi phủ đầy tuyết. Chỉ cần đào một cái hố, nơi này sẽ trở thành một chỗ trú ẩn tránh gió hoàn hảo.

 

Ôn Hằng bắt đầu hăng say đào tuyết, đây là một công việc đòi hỏi kỹ năng. Nếu dùng lực không đúng, "nhà tuyết" sẽ sụp đổ. Đang chăm chỉ làm việc, y đột nhiên nghe thấy tiếng gầm gừ đe dọa từ phía sau. Khi Ôn Hằng ngẩng đầu lên nhìn, y chết lặng. Trời ạ, y bị một bầy sói tuyết vây quanh rồi!

 

Mỗi con sói cao gấp đôi Ôn Hằng, quả thật động vật ở nơi băng tuyết này rất mạnh mẽ. Nếu không bị chúng bao vây, chắc chắn Ôn Hằng sẽ phải khen ngợi chúng vài câu. Đội hình thế này, thân hình to lớn thế này, thật là quá đẹp mắt! Một bầy sói khổng lồ oai phong, mỗi con đều có bộ lông sáng bóng.

 

Nhưng... quái lạ, thần thức của y vẫn luôn theo dõi xung quanh, làm thế nào mà bầy sói to lớn thế này vây quanh được y mà y không hề hay biết?

 

Lúc này, trời đã tối, đôi mắt của bầy sói sáng rực như những viên dạ minh châu trong đêm đen. Ôn Hằng nhíu mày, những con sói này có thể vây kín mà không bị phát hiện trong phạm vi thần thức của y, chứng tỏ chúng có khả năng ẩn náu cực kỳ tốt. Ôn Hằng cười nói: "Chúng ta nói chuyện một chút được không? Ta chỉ muốn ở đây qua đêm thôi, không có ý xấu."

 

Bầy sói nhe răng, lộ ra những chiếc răng trắng sắc nhọn. Ôn Hằng thở dài: "Ta rất mạnh đấy nhé. Đánh các ngươi, đừng có khóc nhé." Bầy sói hạ thấp thân mình, sẵn sàng lao tới. Ôn Hằng nhìn tư thế này là biết, không thể tránh khỏi trận chiến rồi.

 

Ôn Hằng cầm cây gậy ăn xin, đứng bên cạnh "nhà tuyết" mới đào được một nửa: "Nào, đến đây."

 

Trong tuyết núi vọng lại tiếng gào thét của bầy thú và tiếng gậy gõ vào da thịt nặng nề. Chỉ trong chốc lát, Ôn Hằng đứng đó, cầm cây gậy, nhìn bầy sói bị đánh gãy chân, gãy răng: "Đã bảo là ta rất mạnh rồi, các ngươi còn lao vào, chẳng phải là tự tìm cái chết sao?"

 

Bầy sói rên rỉ thảm thiết, Ôn Hằng đếm sơ qua, có hơn ba mươi con sói khổng lồ đang nằm dưới đất, mỗi con đều to lớn hơn Ôn Hằng rất nhiều. Y quay lại nhìn "nhà tuyết" của mình, trời ạ, căn nhà mà y vừa đào được một nửa đã bị một con sói nào đó đạp sụp rồi.

 

Những con sói tuyết nằm trên đất rên rỉ, một số cố gắng li3m vết máu trên miệng, số khác li3m vết thương ở chân gãy, còn có những con bị đánh đau đến mức lăn lộn trên tuyết. Ôn Hằng nhìn bầy sói mà đau đầu: "Ta đã bảo là đừng có khóc mà."

 

Con sói đầu đàn u oán nhìn Ôn Hằng, không thể đứng dậy được nữa, bốn cái răng nanh lớn đã bị đánh gãy. Bây giờ nó thậm chí còn thảm hại hơn cả chó, sau này làm sao có thể tiếp tục thống lĩnh bầy sói ở vùng núi tuyết này?

 

Ôn Hằng thở dài: "Xem như ta xui xẻo, đánh các ngươi xong còn phải chữa cho các ngươi." Y tiến đến gần con sói đầu đàn: "Nói trước nhé, không được cắn ta. Nếu ngươi cắn ta, ta sẽ không chữa cho ngươi đâu. Hơn nữa, ta sẽ bọc ngươi lại rồi ném xuống núi cho con gấu mẹ kia, nghe chưa?"

 

Con sói đầu đàn nằm yên, không dám động đậy. Ôn Hằng thở dài, lấy ra linh dược có thể chữa lành xương gãy nhanh chóng. Linh dược được dẫn dắt bởi linh khí của Ôn Hằng rơi vào miệng con sói đầu đàn, y giả vờ chạm vào chân trước và chân sau của nó một chút: "Thế là xong."

 

Con sói đầu đàn cảm thấy cơn đau từ bốn chân gãy đang dần thuyên giảm, chỉ có những chiếc răng nanh là không thể mọc lại ngay được, cần thời gian để hồi phục. Sau khi nằm trên tuyết một lát, nó từ từ đứng dậy, bước một bước về phía Ôn Hằng.

 

Ôn Hằng lùi lại một bước: "Hử?" Chẳng lẽ dã tính của con sói vẫn chưa hết, nó định đứng lên rồi cắn y một cái sao?

 

Con sói đầu đàn nhìn đám sói dưới trướng của mình, rồi cúi đầu trước Ôn Hằng. Đây được xem như là... sự thần phục chăng?

 

Ôn Hằng cảm thấy mình đã tự chuốc lấy một nhiệm vụ khổng lồ: chữa trị cho bầy sói khổng lồ mà y đã đánh gãy xương và gãy răng. Thực ra, y không giỏi về chữa trị, việc duy nhất y có thể làm là cho chúng uống đan dược, giúp cho khí lực lưu thông và giảm bớt đau đớn.

 

Bầy sói xếp hàng chờ Ôn Hằng chữa trị, y thở dài: "Ta đã nói rồi mà, chỉ muốn ở đây qua đêm thôi. Sao các ngươi lại nhỏ nhen đến mức tấn công ta? Thật là lúng túng."

 

Sói đầu đàn đứng bên cạnh, im lặng quan sát Ôn Hằng. Sau đó, nó chớp mắt vài cái rồi biến mất trong làn tuyết trắng. Ôn Hằng không để ý đến hành tung của nó, mà đang vuốt v e bộ lông mềm mượt của một con sói tuyết: "Sống ở băng thiên tuyết địa, có bộ lông thế này, thật là ấm áp."

 

Khi y chữa trị xong cho tất cả bầy sói, nhìn lại, phía sau đã có cả một bầy sói nằm dài trên tuyết, trông có phần dễ thương. Ôn Hằng vẫy tay: "Đi đi, ta không chữa được mấy cái răng bị gãy đâu, chúng sẽ tự mọc lại thôi." Y đã làm hết sức rồi, xương gãy có thể hồi phục, nhưng răng gãy chỉ có thể đợi thời gian.

 

Lúc này, sói đầu đàn đứng trên một ngọn đồi gần đó hú lên một tiếng dài. Bầy sói lập tức đứng dậy, lặng lẽ rời đi. Nhìn bầy sói chạy xa, Ôn Hằng mới hiểu tại sao ban đầu y không phát hiện ra chúng. Bầy sói chỉ cần chạy vài bước đã hòa mình vào tuyết trắng, và sau khi chạy xa một đoạn, trong thần thức của Ôn Hằng chỉ còn lại cảnh tuyết trắng, không hề có bóng dáng của bầy sói. Y thở dài: "Đây mới đúng là thiên đạo chi tử, thân hình khổng lồ thế mà có thể né tránh thần thức, quả là những vị thần hộ mệnh của dãy núi tuyết."

 

Sau khi bầy sói rời đi, Ôn Hằng buồn bã nhìn vào căn hầm tuyết của mình, giờ đã bị dẫm nát không thương tiếc. Y quyết định đi tìm một chỗ khác để ngủ. May mắn thay, lần này y tìm được một hang động nhỏ, vừa đủ để chắn gió và khá ấm áp sau khi bịt kín miệng hang.

 

Ôn Hằng ngủ được nửa đêm thì bị đánh thức bởi tiếng sói tru. Y lập tức tỉnh dậy và lao ra khỏi hang. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Theo hướng phát ra mùi máu, y bay qua hai ngọn đồi, và nhìn thấy Đoạn Bất Ngữ. Đoạn Bất Ngữ đứng đó, tay chắp sau lưng, nhìn xuống bãi tuyết. Trên tuyết, hơn mười con sói khổng lồ đã nằm gục, cổ chúng bị chém đứt và thần hồn đang nhanh chóng tiêu tán.

 

Ngoài những con sói đã chết, còn có một vài con sói khác đang hung hãn nhìn Đoạn Bất Ngữ trên không trung, trong đó có sói đầu đàn mà Ôn Hằng đã gặp hôm qua. Đoạn Bất Ngữ nhìn con sói đầu đàn với ánh mắt lạnh lùng, linh khí lấp lánh trong tay, khiến Ôn Hằng cảm thấy y sắp ra đòn chí mạng.

 

Ôn Hằng giật mình, vội hét lên: "Đoạn đạo hữu! Xin hãy nương tay!"

 

Đoạn Bất Ngữ nhìn Ôn Hằng, nhíu mày: "Chuyện gì?"

 

Ôn Hằng gấp gáp nói: "Chúng sống ở núi tuyết, chúng ta đã xâm phạm lãnh thổ của chúng, chỉ cần cho chúng một bài học là đủ, tại sao lại phải giết chúng?"

 

Đoạn Bất Ngữ lạnh lùng nói: "Chỉ là bọn súc sinh."

 

Ôn Hằng nhìn những xác sói nằm dài trên mặt tuyết, lòng đầy đau xót: "Đúng là chúng chỉ là súc sinh, nhưng hù dọa chúng là được rồi, từ nay chúng sẽ tránh xa ngươi. Cớ gì phải tận diệt?"

 

Đoạn Bất Ngữ liếc nhìn Ôn Hằng với ánh mắt sắc lạnh: "Ta đã giết rồi, ngươi định đòi lại công bằng cho lũ súc sinh này sao?"

 

Ôn Hằng đáp: "Những con đã chết thì không thể làm gì được nữa, nhưng với những con còn sống, xin ngươi hãy cho chúng một con đường sống."

 

Đoạn Bất Ngữ nhìn xuống sói đầu đàn, nó gầm gừ với ánh mắt đỏ rực nhìn Đoạn Bất Ngữ trên không. Ôn Hằng vội truyền âm cho nó: "Mau rời đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn, hãy đi thật xa, đừng bao giờ quay lại đây."

 

Sói đầu đàn buồn bã nhìn những xác sói trên mặt đất, rồi ngẩng đầu hú một tiếng dài đau đớn. Sau đó, không quay đầu lại, nó dẫn bầy sói còn sống rời đi.

 

Đoạn Bất Ngữ quay sang nói với Ôn Hằng: "Ngươi cũng biết điều khiển yêu thú à?"

 

Ôn Hằng đáp: "Ta có học qua vài chiêu, chẳng phải tài nghệ gì."

 

Đoạn Bất Ngữ hỏi: "Ngươi có muốn những xác sói này không?"

 

Ôn Hằng lắc đầu: "Không cần." Hôm qua khi chữa trị cho bầy sói, y không nghĩ rằng hôm nay lại phải thu dọn xác chúng. Nhìn vào xác một con sói còn mở mắt, lòng Ôn Hằng tràn ngập cảm giác áy náy và buồn bã.

 

Đoạn Bất Ngữ nói: "Ngươi không cần phải thương cảm cho lũ sói này, chúng là những yêu thú mạnh nhất của dãy núi tuyết phương Bắc. Dù ta có giết hết chúng, sang năm sẽ có những yêu thú khác trở thành bá chủ của Huyền Vũ Cảnh."

 

Ôn Hằng đáp: "Dẫu vậy, ta vẫn nghĩ chỉ cần dạy dỗ nhẹ nhàng là đủ."

 

Đoạn Bất Ngữ im lặng nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Hằng trong một lúc lâu, cuối cùng không nói gì. Ôn Hằng nhếch mũi, vận khí lên, dùng linh khí chôn vùi xác sói trong lớp tuyết. Bầy sói này sinh ra từ tuyết, chết cũng nên quay về với tuyết. Mặc dù biết xác của chúng là những bảo vật quý giá, nhưng nếu lấy chúng, Ôn Hằng cảm thấy bản thân không khác gì Đoạn Bất Ngữ.

 

Đoạn Bất Ngữ nói: "Ở khu vực này đã gần đến Huyền Vũ rồi, càng đến gần, yêu thú càng mạnh. Ta đang truy tìm con yêu thú không rõ danh tính kia, ngươi có muốn đi cùng không?"

 

Ôn Hằng suy nghĩ một chút, rồi gật đầu. Đi cùng cũng tốt, hơn là để y bị yêu thú đuổi theo nữa. Hơn nữa, y không muốn lặp lại chuyện bầy sói lần thứ hai. Nếu lần tới có bầy sói tấn công Đoạn Bất Ngữ, y sẽ đuổi chúng đi trước khi xảy ra chuyện.

 

Càng đi về phía Bắc, những ngọn núi càng cao hơn, nhưng dọc đường không gặp phải yêu thú nào. Đoạn Bất Ngữ là người ít nói, nên Ôn Hằng cũng không tiện bắt chuyện nhiều, cả hai giữ im lặng trong suốt quãng đường.

 

Đến buổi chiều, gió lớn nổi lên trong núi, dấu hiệu của một trận bão tuyết sắp xảy ra. Ôn Hằng nhìn xung quanh, y không quen thuộc nơi này, không biết đâu là nơi có thể trú ẩn. Lúc đó, Đoạn Bất Ngữ nói: "Có bão tuyết. Ta biết gần đây có một hang động, chúng ta có thể trú tạm ở đó."

 

Ôn Hằng và Đoạn Bất Ngữ tìm thấy hang động nằm ở lưng chừng ngọn núi cao nhất, sau một dòng sông băng. Nếu không quen thuộc nơi này, chắc chắn không thể tìm ra. Khi cả hai vừa vào đến hang động, trận bão tuyết bên ngoài đã bắt đầu nổi lên. Trong bão tuyết, ngay cả thần thức cũng bị ảnh hưởng.

 

Nhưng bên trong hang động, mọi thứ vẫn bình yên. Cửa hang nhỏ, sau khi Đoạn Bất Ngữ thiết lập kết giới, tiếng gió tuyết bên ngoài hoàn toàn bị cách ly. Ôn Hằng lấy ra dạ minh châu, ánh sáng từ viên ngọc chiếu rọi khiến bức tường trong hang phát ra ánh sáng màu xanh lam huyền ảo. Ôn Hằng nhìn kỹ, nhận ra các bức tường được phủ bởi những tinh thể xanh lam.

 

Không rõ những tinh thể này là gì, trông không giống pha lê, cũng không phải là băng thông thường. Đoạn Bất Ngữ nói: "Đây là băng linh thạch." Ôn Hằng gật đầu, y đã từng nghe về loại linh thạch này, nó sinh trưởng ở những nơi cực lạnh, thậm chí có thể sinh ra linh hỏa hệ băng.

 

Ôn Hằng cười nói với Đoạn Bất Ngữ: "Tìm được chỗ tốt như vậy, Đoạn đạo hữu quả là lợi hại." Đoạn Bất Ngữ bình thản đáp: "Tới Tứ Linh Cảnh nhiều lần, sẽ biết được một vài bí mật nơi đây."

 

Ôn Hằng gật đầu: "Thì ra là vậy." Trong mắt những vị đại năng như họ, Tứ Linh Cảnh chắc không còn nhiều điều bí mật nữa. Họ thậm chí còn có thể trò chuyện với các thần thú.

 

Đoạn Bất Ngữ nói: "Hang động này, ta phát hiện từ mấy ngàn năm trước. Ta gọi nơi này là mê cung Lân Lang." Ôn Hằng tò mò hỏi: "Mê cung?" Đoạn Bất Ngữ đáp: "Những băng linh thạch ở đây có thể gây ảo giác, hang động rất sâu, dễ khiến người ta lạc lối." Ôn Hằng gật đầu: "Thì ra là vậy."

 

Ôn Hằng có chút hối hận vì đã ra ngoài cùng Đoạn Bất Ngữ. Người này luôn nói những lời lạnh nhạt, khiến y không biết phải đáp lại thế nào. Hai người không quen thân lắm, ở chung thế này có phần ngượng ngùng. Làm gì để giải tỏa bầu không khí này đây?

 

Nghĩ một lúc, Ôn Hằng quyết định từ bỏ, miễn cưỡng hòa đồng với người khác thường không đem lại kết quả tốt. Y nói với Đoạn Bất Ngữ: "Đoạn đạo hữu, nếu ngươi không phiền, ta muốn nghỉ ngơi một lát." Bên ngoài gió tuyết đang thổi mạnh, tìm được chỗ ngủ thế này y đã cảm thấy rất hài lòng. Giờ chỉ muốn cuộn mình trong tấm chăn ấm áp của gối gà con.

 

Đoạn Bất Ngữ không đáp lời, chỉ ngồi xuống một góc và bắt đầu thiền. Nhưng ánh mắt hắn lại liên tục dõi theo Ôn Hằng. Điều này khiến y có chút rùng mình. Tuy vậy, Ôn Hằng không để tâm nhiều, da mặt y dày mà, bèn cười hỏi: "Đoạn đạo hữu, ngươi không muốn nằm xuống nghỉ một chút sao?" Đoạn Bất Ngữ đáp: "Ta không ngủ được."

 

Ôn Hằng cười hì hì: "Nếu không vận hành linh khí, thân thể mệt mỏi thì ngươi sẽ ngủ được thôi." Đoạn Bất Ngữ nói: "Thấy ngươi, ta không ngủ được." Ôn Hằng: "..."

 

Ôn Hằng lúng túng không biết phải nói gì, y cười gượng hỏi: "Đoạn đạo hữu, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta ngủ có làm phiền ngươi không?" Chẳng lẽ Đoạn Bất Ngữ là người bị mất ngủ, và nhìn thấy Ôn Hằng ngủ ngon nên cảm thấy ghen tị?

 

Đoạn Bất Ngữ chậm rãi nói: "Ngươi rất giống một người mà ta từng quen biết."

 

Ôn Hằng chớp mắt: "Xin hỏi, người đó là bạn hay kẻ thù của ngươi?"

 

Đoạn Bất Ngữ đáp: "Ta và hắn không có nhiều giao thiệp, nghiêm túc mà nói, hắn chỉ là người ta biết." Ôn Hằng gật đầu: "Ồ, thì ra là vậy. Haha, ta giống người đó sao? Đúng là duyên phận."

 

Ôn Hằng thầm hiểu rằng người mà Đoạn Bất Ngữ nhắc đến chắc chắn là Huyền Viên Hằng.

 

Đoạn Bất Ngữ tiếp tục: "Ngươi và hắn là hai người khác nhau, đó là suy nghĩ của ta mấy ngày trước. Dù ta chưa từng giao thiệp nhiều với hắn, nhưng ta đã nghe vài điều về hắn. Ngươi và hắn không giống nhau... nhưng hôm nay, ta phát hiện, ngươi và hắn lại rất giống."

 

Ôn Hằng cười: "Ồ? Vậy ngươi có thể kể cho ta nghe về người bạn đó của ngươi không?" Đoạn Bất Ngữ nói: "Không có gì để nói, hắn đã chết rồi."

 

Ôn Hằng cảm thấy bực bội, Đoạn Bất Ngữ quả thật không biết cách trò chuyện. Câu nói của hắn đã chặn đứng cuộc trò chuyện. Đoạn Bất Ngữ đột nhiên cười một nụ cười kỳ quái: "Nếu ngươi nhất quyết muốn nghe, ta có thể kể. Nhưng sau khi nghe xong, ngươi sẽ phải chết. Ngươi có muốn nghe không?"

 

Ôn Hằng vội lắc đầu: "Cảm ơn, ta không muốn chết. Ta sẽ không nghe nữa." Đoạn Bất Ngữ nói: "Không nghe, ngươi vẫn phải chết."

 

Ôn Hằng ngạc nhiên: "Này, Đoạn đạo hữu, ta đã làm gì sai sao? Nếu có gì mạo phạm, ta xin lỗi ngươi. Ngươi nói nghe thật đáng sợ."

 

Đoạn Bất Ngữ đáp: "Ngươi không làm gì sai cả. Chỉ là ngươi quá giống người ta biết. Ta không thể để bất kỳ nguy hiểm nào xuất hiện bên cạnh hắn, ngươi hiểu chứ?"

 

Ôn Hằng thành thật trả lời: "Ta không hiểu. Người mà ngươi nói là ai?" Đoạn Bất Ngữ nói: "Thừa Lạn Tiên Tôn."

 

Khóe miệng Ôn Hằng giật giật, sao ở đâu cũng có Thừa Lạn? Y muốn đập bàn quá, nhưng ở đây không có bàn để đập. Y chỉ biết thở dài: "Các ngươi làm vậy là không đúng, đây gọi là giận cá chém thớt, sát hại người vô tội."

 

Đoạn Bất Ngữ lạnh lùng nói: "Chuyện đó không quan trọng."

 

Ôn Hằng nghiêm túc đáp: "Rất quan trọng, các ngươi làm vậy là sai." Đoạn Bất Ngữ lạnh lùng: "Đúng sai vốn không tuyệt đối, chỉ cần ta cảm thấy không có vấn đề là được."

 

Ôn Hằng không muốn tranh cãi: "Vậy thì thế này đi. Ngươi hãy coi như chưa từng gặp ta, ta cũng sẽ không tranh chấp với ngươi, ngươi để ta đi được không?"

 

Đoạn Bất Ngữ hỏi: "Ngươi nghĩ tại sao ta lại đưa ngươi đến mê cung Lân Lang này?" Ôn Hằng hỏi lại: "Tại sao?" Đoạn Bất Ngữ cười quái dị: "Bởi vì đây là nơi thích hợp nhất để giết người diệt khẩu."

 

Ôn Hằng không còn gì để nói với Đoạn Bất Ngữ: "Chỉ vì ta trông giống Huyền Viên Hằng mà ngươi muốn lấy mạng ta?" Đoạn Bất Ngữ không chút ngạc nhiên khi nghe cái tên Huyền Viên Hằng, bình thản đáp: "Ngươi xem, quả nhiên ngươi biết về hắn."

 

Đoạn Bất Ngữ nói tiếp: "Nếu ngươi đã biết Huyền Viên Hằng, chắc hẳn ngươi cũng biết những chuyện về hắn. Ngươi giống hắn chỉ là một phần lý do, còn một phần khác, cần ngươi đến gần ta mới có thể nói." Ôn Hằng nghi ngờ nhìn Đoạn Bất Ngữ: "Ngươi nghĩ ta ngu sao? Biết rõ ngươi muốn giết ta mà ta vẫn lại gần?"

 

Đoạn Bất Ngữ lạnh nhạt: "Ta bảo ngươi lại đây." Đột nhiên, Ôn Hằng cảm thấy thân thể mình không còn nghe theo sự điều khiển, y bất ngờ tiến lại gần Đoạn Bất Ngữ mà không có chút ý thức nào, không một động tác phòng thủ.

 

Đoạn Bất Ngữ rõ ràng đang ngồi, nhưng ánh mắt lại như nhìn xuống Ôn Hằng. Hắn vươn tay, kéo dây lưng của Ôn Hằng, làm lộ ra làn da trắng mịn của y. Ôn Hằng rùng mình, lông tơ dựng đứng: "Ngươi làm gì vậy? Có gì cứ nói, đừng động tay động chân." Đoạn Bất Ngữ lấy từ trong tay áo ra một con dao nhỏ màu đỏ thẫm, vừa xuất hiện, khiến toàn thân Ôn Hằng khó chịu. Đó là một con dao được làm từ đá Đoạn Giới!

 

Đoạn Bất Ngữ nhìn thẳng vào mắt Ôn Hằng, mũi dao hướng về phía đan điền của y. Mỗi lần hắn nói, mũi dao lại ấn sâu hơn: "Lý do chính khiến ta không thể để ngươi sống, ngươi hẳn biết rõ. Cây Đạo Mộc trong tay ngươi làm ta vô cùng để tâm. Ngươi có lẽ nghĩ rằng không nhiều người ở thượng giới nhận ra nhánh Đạo Mộc phải không?"

 

Ôn Hằng cảm nhận được cơn đau dữ dội ở bụng dưới, nhưng y không thể cúi xuống nhìn. Con dao Đoạn Giới đâm vào đan điền của y, khiến linh khí thoát ra nhanh chóng. Nếu Đoạn Bất Ngữ rút dao ra, Ôn Hằng có thể tự chữa lành, nhưng hắn lại giữ nguyên con dao c ắm vào đan điền y.

 

Hắn đứng dậy, vỗ nhẹ vào mặt Ôn Hằng, cười nói: "Gương mặt này, giống với Thái tử Huyền Viên Hằng đến lạ. Ban đầu ta nghĩ các ngươi khác nhau, nhưng hôm nay thử nghiệm xong, ta thấy các ngươi vẫn rất giống."

 

Ôn Hằng không hiểu: "Thử nghiệm gì?" Đoạn Bất Ngữ nói: "Con gấu và bầy sói hôm qua đều do ta sai khiến tấn công ngươi. Ngươi còn mềm lòng đến mức tha cho chúng." Ôn Hằng lạnh lùng đáp: "Đó là vì ta không thèm so đo với súc vật." Đoạn Bất Ngữ nhún vai: "Ngươi nói cũng vô ích, ngươi nghĩ có thể kích động ta sao?"

 

Ôn Hằng khó khăn hỏi: "Ngươi đã làm gì ta? Tại sao ta không thể cử động?" Cơn lạnh thấu xương từ đan điền lan tỏa khắp cơ thể, máu từ vết thương rỉ ra nhưng Ôn Hằng không thể làm gì để che lại.

 

Đoạn Bất Ngữ nói: "Đây là khả năng của ta. Chỉ cần ngươi nghe giọng ta, ta có thể điều khiển ngươi." Đoạn Bất Ngữ là một cao thủ sử dụng ngôn linh, chỉ cần nói là có thể điều khiển người khác, và những người biết về khả năng này của hắn thường không có cơ hội sống sót để kể lại.

 

Hắn đi quanh Ôn Hằng vài vòng, nói tiếp: "Ngươi giống Huyền Viên Hằng ở chỗ mềm lòng. Nhưng ngươi và hắn khác nhau, hắn là mây trời, còn ngươi chỉ là bùn đất. Ta định tha mạng cho ngươi, nhưng hôm nay, ngươi bất chấp làm ta phật ý chỉ để bảo vệ lũ sói đó. Điều đó lại càng khiến ta thấy ngươi giống hắn."

 

Giọng của Đoạn Bất Ngữ có chút hoài niệm: "Thái tử Huyền Viên Hằng là một người thanh tao, trong sáng, nhân từ và rộng lượng, hắn đáng được đặt lên bàn thờ để thờ phụng."

 

Ôn Hằng cảm thấy đầu óc mơ hồ vì đau đớn, cố gắng hỏi: "Ta và ngươi không có oán thù, chỉ vì điều đó thôi sao?"

 

Đoạn Bất Ngữ đáp: "Ta và Thái tử cũng không có thù oán. Nhưng hắn và Thái tử có thù. Để hoàn thành tâm nguyện của hắn, ta sẵn lòng làm mọi thứ." Ôn Hằng cố gượng cười nhưng không thành: "Hắn là Thừa Lạn phải không? Thừa Lạn và Huyền Viên Hằng có thù gì với nhau?"

 

Đoạn Bất Ngữ nói: "Ngươi không cần lo điều đó. Có lẽ khi ngươi chết, gặp Thái tử dưới cửu tuyền, ngươi có thể hỏi hắn."

 

Nhìn cây gậy ăn xin của Ôn Hằng, Đoạn Bất Ngữ tiếp tục: "Ta không biết ngươi lấy nhánh Đạo Mộc này từ đâu, thật đáng tiếc cho một nhánh cây quý như vậy." Ôn Hằng dốc toàn lực cố gắng vận chuyển linh khí, nhưng chỉ khiến linh khí chảy ra từ đan điền qua vết thương. Cơ thể y như bị mở một lỗ lớn!

 

Đoạn Bất Ngữ cảnh báo: "Ngươi tốt nhất đừng cố gắng. Càng chống cự, ngươi sẽ chết càng nhanh." Hắn dừng lại trước cây gậy của Ôn Hằng, từng ngón tay gỡ dần ngón tay Ôn Hằng khỏi cây gậy, để gậy thẳng đứng trên mặt đất. Hai chiếc lá trên gậy rung rinh như lá khô trong gió thu.

 

Đoạn Bất Ngữ kinh ngạc nhìn hai chiếc lá: "Lần *****ên ta thấy một nhánh Đạo Mộc mạnh mẽ như vậy. Nếu đem về trồng, có lẽ nó sẽ sinh trưởng thành một cây Đạo Mộc mới." Hắn vươn tay định lấy nhánh cây, nhưng dù cố mấy lần cũng không thể nhấc nó lên. Hắn cau mày kinh ngạc: "Lạ thật, sao lại nặng như vậy?"

 

Ánh mắt hắn chuyển về phía Ôn Hằng: "Ngươi cũng giỏi thật, đã biến nhánh Đạo Mộc này thành bản mệnh linh thực của mình. Người có thể thu nhận Đạo Mộc làm linh thực thường có vận khí lớn. Đáng tiếc, cuối cùng họ đều bị Đạo Mộc phản phệ. Nhưng ngươi sẽ không kịp thấy điều đó đâu."

 

Đoạn Bất Ngữ tỏ vẻ tiếc nuối: "Nếu nhánh cây này đã nhận chủ, thì không thể giữ lại được." Ôn Hằng nghiến răng: "Ngươi định làm gì?!"

 

Nỗi sợ hãi ập đến, Ôn Hằng không thể phủ nhận rằng cơn hoảng loạn chết tiệt đó đang nuốt chửng y.

 

Đoạn Bất Ngữ cười nham hiểm: "Đừng lo, ta có cách đối phó." Hắn vận linh quang, trong tay xuất hiện một chiếc rìu tỏa sáng. Đoạn Bất Ngữ nói: "Với thân phận Chấp Đạo Tiên Quân, ta đã cầu xin Thiên Đế ban cho một luồng khí của rìu Khai Thiên. Ngươi biết không? Rìu Khai Thiên chuyên dùng để tỉa bỏ các nhánh cây trên Đạo Mộc. Xử lý nhánh cây của ngươi cũng sẽ dễ dàng thôi."

 

Ôn Hằng trừng mắt đỏ ngầu, giận dữ hét lên: "Ngươi dám!" Đoạn Bất Ngữ nắm chặt chuôi rìu, sắc mặt đỏ bừng: "Dù chỉ là một luồng khí của rìu Khai Thiên, nhưng sức mạnh này cũng đã đủ."

 

Hai chiếc lá nhỏ trên gậy ăn xin bắt đầu run rẩy khi Ôn Hằng bị đâm, cả cây gậy dường như héo rũ đi. Linh khí của Ôn Hằng liên tục trào ra từ vết thương, y rít lên, đôi mắt đỏ ngầu: "Có gì thì nhắm vào ta! Đừng động vào cây gậy của ta!"

 

Lời đe dọa của Ôn Hằng chẳng có tác dụng với Đoạn Bất Ngữ, ngược lại, sự phản kháng của y càng khiến hắn thích thú. Hắn cười lớn: "Không sao đâu, Ôn đạo hữu, bản mệnh linh thực của ngươi bị chặt đứt, ngươi sẽ chết nhanh hơn. Ta nghĩ, ngươi sẽ chẳng qua nổi đêm nay và trở thành một xác chết đóng băng trong mê cung Lân Lang. Đừng lo, sẽ không ai tìm thấy ngươi, và ngươi sẽ ở đây mãi mãi, hàng triệu năm sau ta sẽ quay lại thăm ngươi."

 

Ngay sau đó, Đoạn Bất Ngữ vung mạnh rìu, chỉ nghe một tiếng "rắc" trong trẻo, trái tim Ôn Hằng quặn thắt trong cơn đau khủng khiếp. Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng, mắt y nứt toác, nhìn chằm chằm vào cây gậy ăn xin. Cây gậy đã gãy làm đôi, phần trên rơi xuống đất, hai chiếc lá nhỏ chuyển thành màu xám đen, mất đi sự sống động. Phần còn lại của cây gậy cũng đổ xuống đất, lăn một vòng rồi nằm bất động.

 

Tầm nhìn của Ôn Hằng lúc mờ lúc rõ. Y rên rỉ, nhìn Đoạn Bất Ngữ và nói: "Ta sẽ nhớ kỹ ngươi. Lần sau gặp lại, ta sẽ móc ruột ngươi ra và thắt cổ ngươi lại. Nhớ kỹ lời ta!" Đoạn Bất Ngữ thản nhiên vỗ tay: "Đó là chuyện kiếp sau. Ta chúc ngươi sớm đầu thai thành công."

 

Ôn Hằng bắt đầu loạng choạng, y không thể giữ thăng bằng và cuối cùng ngã ngửa xuống đất. Máu từ bụng dưới của y đã đông thành băng, và cơ thể của y, giống như một con cá thiếu oxy, mở to miệng nhưng không thể thở nổi. Trên má y, tuyết đã bắt đầu kết thành băng, tình hình không mấy khả quan.

 

Đoạn Bất Ngữ đứng cao hơn, nhìn xuống Ôn Hằng: "Ôn đạo hữu, đừng trách ta nhẫn tâm, chỉ trách ngươi sinh ra với khuôn mặt không nên có, và lấy những thứ không nên lấy." Đôi mắt đỏ rực của Ôn Hằng nhìn Đoạn Bất Ngữ, rồi y gục xuống và mất đi ý thức.

 

Đoạn Bất Ngữ nhìn vào cơ thể Ôn Hằng và nhánh Đạo Mộc gãy đôi, thở dài: "Thu."

 

Nếu có ai ở trên dãy núi tuyết Huyền Vũ vào lúc này, họ sẽ ngạc nhiên phát hiện ra rằng cơn bão tuyết đã ngừng lại, để lộ bầu trời đầy sao. Đoạn Bất Ngữ nhìn cơ thể đang yếu dần của Ôn Hằng, cùng con dao Đoạn Giới vẫn cắm trong đan điền y, thấy hơi thở và nhịp tim của Ôn Hằng yếu đi nhanh chóng. Không cần đợi đến đêm, y đang dần cận kề cái chết.

 

Đoạn Bất Ngữ vẫy tay, giải tán kết giới tại miệng hang, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, khiến lớp băng mỏng nhanh chóng bao phủ lên cơ thể Ôn Hằng và nhánh Đạo Mộc bị gãy. Hắn quay lại nhìn Ôn Hằng một lần nữa, rồi lấy lại vẻ mặt vô cảm ban đầu: "Giờ ta nên đi tìm con yêu thú đó."

 

Đoạn Bất Ngữ biến thành một luồng sáng, lao vút lên bầu trời, hướng về phía dãy núi tuyết bên ngoài. Trong suy nghĩ của hắn, Ôn Hằng đã là một kẻ chết rồi.

 

Chỉ một lát sau khi Đoạn Bất Ngữ rời đi, từ một góc trong đống tuyết dưới chân núi, xuất hiện âm thanh "sột soạt". Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy một con gà nhỏ, kích thước bằng cái chậu, chui ra khỏi đống tuyết. Đôi mắt to tròn của nó sáng rực khi nhìn về phía hang động có ánh sáng phía trên!

 

Con gà con lắc lắc tuyết bám trên người, để lộ thân hình mập mạp, với một đầu và một thân giống như hai quả bóng dính vào nhau. Bên dưới thân mình tròn trịa đó, là ba cái chân ngắn ngủn. Hai cái chân giống như chân của một con chim bình thường, trong khi cái chân thứ ba thì co lại, giấu trong bộ lông dày. Nếu không phải nó cúi xuống gãi cái chân thứ ba, nơi đeo ba cái túi trữ vật, chẳng ai có thể nhận ra nó có ba chân.

 

Nó vỗ đôi cánh ngắn của mình, bay thẳng về phía hang động. Không ai biết sao một cơ thể tròn như vậy lại có thể bay được, nhưng thực tế là nó không chỉ bay lên mà còn bay rất nhanh và vững.

 

Khi đến cửa hang, nó dừng lại, thò đầu vào bên trong dò xét. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong hang, nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "Chíu!" Nước mắt to tròn chảy ròng ròng từ đôi mắt vàng rực của nó, trong khi nó vừa kêu khóc, vừa bay nhanh về phía Ôn Hằng: "Chíu chíu chíu!"

 

Những giọt nước mắt to rơi xuống người Ôn Hằng, nơi nước mắt chạm vào, lớp băng trên người y bắt đầu tan chảy. Con gà nhỏ thấy con dao cắm trong bụng Ôn Hằng, lập tức vươn một chân, dùng sức mạnh kéo con dao ra. Một dòng máu tươi phun ra từ vết thương, và do dùng lực quá mạnh, con gà lăn tròn vài vòng trên đất, kéo theo con dao.

 

Sau khi lăn vài vòng, con gà nhỏ đứng dậy, lật đật chạy lại bên cạnh Ôn Hằng và bắt đầu lục lọi túi trữ vật của mình. Nó lấy ra một viên đan dược và nhét vào miệng Ôn Hằng. Sau đó, nó chạy về phía cửa hang, dùng linh khí gom một lớp tuyết vào trong kết giới.

 

Nó vỗ cánh, tạo ra một luồng lửa bùng nổ từ đầu cánh, đốt nóng lớp tuyết trong kết giới. Ngọn lửa quá nóng, chỉ trong vài giây, tuyết đã biến thành nước sôi. Sau khi nước nguội xuống, con gà nhỏ gom nước thành từng giọt và cho Ôn Hằng uống vài ngụm.

 

Nó vừa khóc vừa kêu thảm thiết. Hình dáng của con gà nhỏ dần trở nên lớn hơn. Nó lục túi trữ vật của Ôn Hằng, lấy ra vài tấm chăn dày và trải chăn một cách nhanh nhẹn. Đừng hỏi tại sao một con gà có thể trải chăn thành thạo như vậy, không chỉ làm rất nhanh mà còn trải rất gọn gàng. Nó đặt Ôn Hằng lên giường ấm, sau đó nhặt lại cây gậy bị gãy đôi và đặt cạnh y.

 

Con gà nhỏ, mắt ngấn lệ, ngồi xổm xuống bên cạnh Ôn Hằng. Nó dang đôi cánh của mình ra, những chiếc lông mượt mà, ngay ngắn, nhưng khi nó che chắn cho Ôn Hằng và cây gậy, đôi cánh của nó trở nên lộn xộn, kéo lê trên chăn và mặt đất, nhưng nó không hề bận tâm.

 

Ánh sáng từ dạ minh châu chiếu lên bộ lông vàng óng của nó, tỏa ra như ánh nắng mặt trời. Nó biết, dưới đôi cánh của mình, nơi ấm áp nhất, sẽ đánh thức người thầy mà nó yêu quý nhất.

 

Tác giả nói thêm:

 

Đoạn Bất Ngữ: "Có bất ngờ không? Cảm giác đan điền lạnh buốt thật thấm thía, phải không?"

 

Ôn Hằng: "Con chó không biết cắn là con chó nguy hiểm nhất. Lần sau gặp lại, đó sẽ là ngày ngươi chết."

 

Vì một sự cố khi phi thăng, Vân Thanh bị thu nhỏ lại và không thể nói, chỉ biết khóc lóc đầy phẫn uất: "Chíu chíu chíu chíu chíu ~"

 

(Dưới đây là lời của tác giả giúp phiên dịch những gì Vân Thanh muốn nói: "Ngay khi phi thăng lên, đã thấy sư tôn bị người ta đâm dao. Xin hỏi, bóng đen trong lòng ta có lớn không!")

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.