🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đúng vậy, chú gà con tròn trịa đang khóc này chính là tiểu đệ tử của Ôn Hành, tên là Vân Thanh. Khi Ôn Hành phi thăng, Vân Thanh vẫn còn là một thiếu niên, tu vi chưa đủ để cùng mọi người phi thăng, do đó y bị buộc ở lại Huyền Thiên Tông để xử lý các công việc lớn nhỏ của tông môn. Vậy tại sao y lại ở đây? Hơn nữa lại nhỏ bé và không thể nói được?

 

Hiện tại nói ra thì dài dòng, vẫn nên chờ khi Ôn Hành gặp lại Vân Thanh rồi hãy hỏi.

 

Vân Thanh dang cánh nhìn ra ngoài động tối đen như mực, cánh kia của y vẫy một cái, lập tức phong tỏa miệng động bằng một kết giới. Y bò dậy, cẩn thận ngồi bên cạnh thân thể Ôn Hành, giống như một con gà mẹ đang ấp trứng, vừa cẩn trọng vừa đầy lo lắng.

 

"Chíp chíp chíp." Vân Thanh cúi đầu cọ vào mặt Ôn Hành. Lớp băng sương trên mặt Ôn Hành dần dần tan biến, sắc mặt trắng bệch, hô hấp cũng từ từ ổn định lại. Vân Thanh không dám lơ là, y truyền linh khí đều đặn vào người Ôn Hành, mắt không rời khỏi gương mặt của sư tôn, sợ chỉ một chút không chú ý thì sư tôn sẽ tắt thở.

 

Ôn Hành bị trọng thương, mất máu quá nhiều, nhìn tình trạng này ít nhất cũng phải nằm mười ngày nửa tháng. Vân Thanh cúi đầu lục lọi trong túi trữ vật của mình, lôi ra một quả ngọc thạch to bằng nắm tay. Y dùng mỏ cắt bỏ lớp vỏ ngoài của quả, để lộ phần thịt mềm bên trong. Y vận linh khí ép lấy nước từ phần thịt quả, rồi đút cho Ôn Hành uống.

 

Sau khi Ôn Hành uống được nước quả, đột nhiên y thở hắt ra một hơi lớn, chân mày giãn ra. Vân Thanh kêu "chíp chíp" hai tiếng, rồi lại lấy thêm một quả khác đút cho Ôn Hành ăn. Y dịch chuyển thân mình, dùng thần thức quét qua vết thương của sư tôn, vui mừng nhận thấy vết thương đã lành, chỉ còn để lại một vết sẹo hồng nhạt.

 

Bên trong động toàn là băng linh thạch, theo lý thì nơi này phải vô cùng lạnh lẽo, người bình thường vào chưa đến một canh giờ là đã bị đông cứng thành tượng băng. Nhưng nhờ có chăn bông dày và sự ấm áp từ Vân Thanh, băng sương trên người Ôn Hành dần dần tan ra, tay chân cũng bắt đầu ấm áp trở lại.

 

Vân Thanh nằm úp trên ngực Ôn Hành nghe ngóng một lúc, khi nghe thấy nhịp tim của sư tôn đã trở lại bình thường, toàn thân y cũng thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cọ cọ vào mặt Ôn Hành vài cái, rồi bò dậy ngồi phịch xuống đất, bắt đầu lục lọi trong túi trữ vật của sư tôn.

 

Y quá quen thuộc với túi trữ vật của Ôn Hành, vì chính y đã chuẩn bị cho Ôn Hành một lễ vật phi thăng. Nhưng trong túi lại xuất hiện nhiều thứ khác, ví dụ như... một con bạch tuộc có mười tám cái chân! Vân Thanh chăm chú nhìn vào những cái chân to lớn ấy với đôi mắt sáng rực, nước miếng y như sắp chảy ra, nhưng y nuốt nước miếng rồi thản nhiên bỏ qua con bạch tuộc.

 

Y đang tìm thứ gì đó giúp sư tôn giữ ấm, chẳng hạn như chăn bông. Nhưng khi lục tìm, y thấy chăn bông ít đi vài chiếc, mà lại có thêm nhiều nến thơm.

 

Nhìn đống nến đỏ trắng ấy, Vân Thanh không khỏi rưng rưng. Sư tôn và sư huynh đã phi thăng, chỉ còn lại mình y dưới hạ giới. Mỗi khi nhớ sư tôn, y lại đến xem tranh vẽ của sư tôn, sư mẫu và các sư huynh. Sau này, vì lục lọi mãi cũng mệt, y đã dựng một bàn thờ dưới cây ngô đồng trên đỉnh Tiểu Bạch phong, trên đó đặt tranh của sư tôn, sư mẫu và các sư huynh.

 

Đúng vậy, chính là kiểu bàn thờ để cúng tế tổ tiên. Mỗi khi nhớ họ, y lại đến trước bàn thờ để nói chuyện. Sau khi nấu xong thức ăn, y cũng sẽ đặt một phần lên đó. Có thể tưởng tượng, một chiếc bàn thờ dài dựa vào cây ngô đồng vàng, trên cây treo một dãy tranh chân dung, phía trước bày biện thức ăn...

 

Nhưng đó không phải điểm chính. Điều quan trọng là, Vân Thanh nghe từ người của Cửu Tiêu giới trên tầng mây Thương Lang nói rằng ở thượng giới người ta liên lạc bằng cách đốt hương. Thế là y bắt đầu thắp nến thơm trên bàn thờ mỗi ngày, đối diện với những ngọn nến, y bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình.

 

Vì điều này mà Vân Bạch đã đánh y không biết bao nhiêu lần, nhưng không ích gì. Người không biết mà đến Tiểu Bạch phong, hẳn sẽ nghĩ rằng mấy vị trưởng lão của Huyền Thiên Tông đều đã qua đời, bởi khung cảnh đó chẳng hề giống như là phi thăng chút nào.

 

Nhìn thấy những ngọn nến, Vân Thanh lại nhớ đến việc hàng ngày y vẫn làm dưới hạ giới – thắp hương. Nhìn sư tôn đang nằm yếu ớt trong chăn, Vân Thanh khịt khịt cánh, hai ngọn nến trên tay lập tức bùng cháy.

 

Sau khi thắp sáng nến, Vân Thanh mới nhận ra có điều gì đó không ổn, dường như nến mà y chọn không đều nhau về chiều dài. Nhưng lúc này chẳng cần quá chú trọng nữa. Vân Thanh cẩn trọng cắm những ngọn nến bên cạnh giường của Ôn Hành trên băng linh thạch, y chỉ cần dùng móng vuốt nhẹ nhàng chọc một cái là đã tạo ra một cái lỗ nhỏ trên mặt đất.

 

Vân Thanh đối diện với nến, bắt đầu thành tâm nguyện cầu: "Đạo tổ phù hộ, phù hộ sư tôn sớm ngày hồi phục. Phù hộ sư huynh sư tỷ thân thể khỏe mạnh, ăn uống ngon miệng. Phù hộ Vân Bạch ở Huyền Thiên Tông thuận lợi. Phù hộ ta tìm được nhiều đồ ăn ngon... À không, trọng tâm vẫn là sư tôn sớm hồi phục, những nguyện ước khác ta tạm thời có thể không cần."

 

Vì tu vi của Vân Thanh không đủ, lại gặp tai nạn bị bắt đến tiên giới, với tu vi của y còn cách phi thăng rất xa. Do đó, cơ thể y trở nên nhỏ bé, không thể nói thành lời. Nhìn những ngọn nến và sư tôn đang nằm sau đó, Vân Thanh bỗng trở nên yếu lòng, khịt khịt mũi.

 

Cảnh tượng lúc này thế nào? Ôn Hành nằm trong chăn dày với sắc mặt trắng xanh, trước mặt y là hai ngọn nến đang cháy, sau lưng ngọn nến là một chú gà con đang ngồi cúi đầu khóc lóc. Trông Ôn Hành chẳng khác gì người đã chết, còn Vân Thanh thì như đang khóc tang. Đúng vậy, chính là như thế.

 

Vân Thanh khóc một lúc thì tự thấy mình thật yếu đuối. Y vốn không phải là người thích khóc. Chỉ là đột ngột lên thượng giới, mọi thứ xa lạ. Trong thời gian ở Tứ Linh cảnh, y đã rất cố gắng sống sót. Khi đối mặt với yêu thú lớn hơn y hàng trăm lần, y không hề sợ hãi. Khi đối diện với thời tiết và môi trường biến hóa khó lường của Tứ Linh cảnh, y cũng không sợ.

 

Không ngờ lại gặp được sư tôn ở đây. Y cứ nghĩ rằng đã tìm được đồng minh, gặp được người thân, có thể trút bỏ mọi lo âu trong lòng. Nhưng không ngờ lại chứng kiến sư tôn bị hại, y hoảng sợ. Y sợ sư tôn sẽ chết trước mắt y! Vốn dĩ y muốn làm nũng, nhưng không thể làm được, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi.

 

Khi Ôn Hành nằm bất động, Vân Thanh run rẩy vì sợ hãi. Dù nước mắt không

 

ngừng rơi nhưng đó chỉ là những giọt nước mắt vô thức. Đợi đến khi cơ thể Ôn Hành hồi phục, trạng thái ổn định trở lại, lúc ấy Vân Thanh mới bắt đầu sợ hãi. Y khóc "chíp chíp chíp" một lúc, y thề với trời, chỉ khóc một lúc thôi, và rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

 

Tuy nói rằng nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng Vân Thanh nhìn lớp lông mềm trên người mình, nghĩ rằng mình vẫn còn là một đứa trẻ, nên tất nhiên có thể khóc!

 

Sau khi khóc xong, Vân Thanh xoay người, không còn bận tâm đ ến những ngọn nến đang cháy, mà tiếp tục lục lọi túi trữ vật của sư tôn.

 

Y lôi ra hai chiếc chăn bông khác, dày cộm, phủ lên người Ôn Hành và lót thêm dưới thân sư tôn, trông Ôn Hành lúc này như một miếng bánh sắn kẹp nhân. Tuy nhiên, chiếc bánh sắn này giống loại bán ngoài chợ, với lát sắn dày và lớp nhân thịt ít ỏi, không giống loại y tự làm với miếng sắn mỏng kẹp đầy thịt.

 

"Hừ, đồ bên ngoài thật không đáng đồng tiền, chẳng bõ chút nào. Vẫn là đồ tự làm tiết kiệm hơn!" Vân Thanh nghĩ, rồi lôi ra một quả mật ăn, vừa ăn vừa lẩm bẩm "chíp chíp" nho nhỏ.

 

Nhìn qua đồ vật trong túi trữ vật của sư tôn, Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, thấy rằng túi của sư tôn rất đầy đủ. Dù sư tôn có nằm đây mười mấy năm cũng không lo chết đói. Vân Thanh mãn nguyện đóng lại túi trữ vật, rồi đặt lại vào tay áo của Ôn Hành. Lúc này, y phát hiện một cây gậy đã bị gãy làm đôi.

 

Vân Thanh ủ rũ kêu "chíp chíp", gậy gãy rồi. Gậy của sư tôn đánh người đau lắm, hồi nhỏ Vân Thanh từng muốn vứt nó đi, nhưng sau này y nhận ra gậy thực ra rất hữu ích. Giờ gậy đã gãy, liệu sư tôn có bị vấp ngã khi đi không? Vân Thanh nghiêng đầu, lấy một chân gãi nhẹ đám lông tơ trên đầu, không biết phải làm gì đây? Y không giỏi sửa chữa lắm, nhưng... thôi thử xem sao!

 

Y xếp lại hai đoạn gậy theo đúng vị trí cũ, may mà vết gãy khá phẳng, không phải dạng bị vỡ nát. Vân Thanh lục lọi trong túi trữ vật của mình, lôi ra đủ loại dụng cụ kỳ lạ, từ đinh, búa đến hai miếng sắt. Y từng ở cùng với lục sư huynh Cát Thuần Phong một thời gian, thấy sư huynh sửa chữa đồ đạc, nên giờ y nghĩ mình có thể thử học theo cách sư huynh để sửa gậy cho sư tôn.

 

Vân Thanh ngồi bệt xuống đất, dùng hai cánh nhỏ truyền linh khí giữ chặt hai đoạn gậy, trong khi ba cái chân mỗi chân làm một việc: một chân cầm búa, một chân cầm đinh huyền thiết, chân còn lại nắm giữ miếng kim loại. Lúc này Vân Thanh mới thấy thật may mắn khi mình có ba chân, nếu thiếu một chân thì quả thực khó mà làm được việc này!

 

Phải nói rằng việc này khó thật, nhưng mọi thứ đều phải thử. Vân Thanh cẩn thận đặt miếng sắt lên vết gãy của cây gậy, rồi đặt chiếc đinh huyền thiết lên đó. Sau đó y dùng sức mạnh ở một chân cầm búa đánh mạnh vào đinh. Nhưng ngay lập tức, một tiếng "chíp" vang lên thảm thiết, chiếc đinh bật ra ngoài, còn miếng sắt lăn lóc trên đất.

 

Vân Thanh vô tình đập trúng chân mình, đến nỗi bị rách da, máu chảy ra và dính lên cây gậy. Gậy vẫn nằm bất động trên đất, còn Vân Thanh đau đớn đến mức nước mắt tuôn rơi, hai mắt đỏ hoe trông như hai quả trứng chiên. Y ôm lấy chân bị thương, lăn qua lăn lại trên đất như một quả bóng.

 

Vân Thanh vừa khóc vừa cẩn thận bôi thuốc lên chân mình. Dù vết thương này không nghiêm trọng, và y vốn không phải là người yếu đuối, nhưng vẫn rất đau! Nếu đây là người khác đập vào chân y, y chắc chắn sẽ liều mạng với họ!

 

Lúc này, một điều kỳ diệu xảy ra: máu của Vân Thanh dính trên cây gậy đột nhiên biến mất, phần gãy của cây gậy xuất hiện những đường vân màu đen. Vết gãy từ từ liền lại, cuối cùng trở nên nhẵn nhụi, không để lại chút dấu vết nào. Trên gậy, hai chiếc lá nhỏ đang khô héo đột nhiên bật thẳng lên, từ màu xám đen chuyển dần sang màu xanh non óng ánh, những chiếc lá nhỏ phát ra tiếng "phập phập" vui vẻ.

 

Vân Thanh nghe thấy âm thanh này liền quay đầu lại, chỉ thấy hai chiếc lá nhỏ trên gậy đang nghiêng ngả vẽ thành hình trái tim. Thấy Vân Thanh nhìn qua, những chiếc lá càng rung động mạnh hơn.

 

Vân Thanh vui sướng kêu lên một tiếng "chíp", lảo đảo bước lại gần, dùng chân không bị thương để nắm lấy cây gậy, rồi cọ vào những chiếc lá vài cái. Nếu có ai đó hiểu được ngôn ngữ của Vân Thanh, chắc chắn sẽ nghe thấy y đang lẩm bẩm "Thật tốt quá" ba lần liên tiếp.

 

Đạo mộc sẽ mục nát khi nó phải gánh chịu những thứ không thuộc về mình, giống như đạo mộc ở thượng giới sẽ dần thối rữa và chảy ra nước độc. Nhưng đạo mộc không sợ sét đánh hay đao kiếm chặt phá. Khi Ôn Hành đột phá ở hạ giới, y đã vô số lần dùng đạo mộc để chắn kiếp lôi. Lần tệ hại nhất, các cành cây của đạo mộc đều gãy vụn, chỉ còn lại thân cây chính tan tác. Nhưng sau khi kiếp lôi qua đi, đạo mộc lại mọc thêm nhiều lá hơn.

 

Rìu khai thiên có thể chặt đứt cành cây của đạo mộc, nhưng khi một cành cây bị chặt, điều gì sẽ xảy ra? Nó sẽ mọc ra thêm nhiều cành cây khác.

 

Đoạn Bất Ngữ không bao giờ ngờ rằng, luồng khí của rìu khai thiên mà hắn khó nhọc cầu xin từ Tiên Đế, không những không thể chặt đứt nhánh cây đạo mộc của Ôn Hành, mà còn vô tình giúp đạo mộc được lợi. Nhánh cây phục hồi trở lại, óng ánh và khỏe mạnh, hai chiếc lá phát ra tiếng "phập phập" đầy sinh lực. Trông hoàn toàn không còn dáng vẻ nửa chết nửa sống như trước đó.

 

Thực ra Ôn Hành cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng. Dù thanh đoản đao làm từ đá đoạn giới đâm vào đan điền của y khiến y mất máu quá nhiều và ngất đi, nhưng đừng quên rằng, Ôn Hành vốn dĩ là một hàn bá. Mà hàn bá là người chết, đã chết từ rất nhiều năm trước. Do đó, y không thể chết thêm lần nữa.

 

Tuy nói không thể chết, nhưng đau đớn thì vẫn là thật, Ôn Hành đã chịu tổn thương nghiêm trọng. Nếu không, y đã không nằm trong chăn với vẻ yếu ớt đến vậy. Đáng thương thay, mặt Ôn Hành trắng bệch, ăn hai quả linh quả thất bảo vẫn chưa tỉnh lại.

 

Vân Thanh ngậm cây gậy đi đến bên cạnh Ôn Hành, dùng một chân lật chăn của sư tôn, rồi đặt cây gậy bên tay Ôn Hành. Những chiếc lá nhỏ trên gậy vẫn vỗ "phập phập", nhưng Vân Thanh đã đắp chăn lên cho chúng.

 

Vân Thanh tròn trĩnh nhìn Ôn Hành một cách dịu dàng và lẩm bẩm vài câu, nhưng ngay sau đó, sự dịu dàng trong mắt y biến mất, thay vào đó là cơn giận dữ. Trên người y bùng lên ngọn lửa cao một trượng: "Chíp chíp chíp chíp!!" Cùng lúc đó, từ túi trữ vật của y bay ra hai con dao nhỏ phát ra ánh sáng xanh u ám. Nhìn kỹ hơn, trên con dao còn có in hình hai dấu chân nhỏ hình hoa mai.

 

Vân Thanh giận dữ quay người bước về phía cửa hang. Bên ngoài, bóng đêm đã tan biến, ánh mặt trời *****ên nhẹ nhàng chiếu rọi vào trong hang động. Dưới ánh sáng mặt trời, Vân Thanh dang đôi cánh ngắn ngủn của mình, hai con dao nhỏ bay lơ lửng bên cạnh. Y kêu một tiếng dài, vỗ cánh bay ra khỏi hang. Y quyết tâm đi báo thù cho Ôn Hành! Kẻ dám hãm hại sư tôn của y, dù là thần hay ma cũng không tha được!

 

Vài ngày sau, Từ Thái và những người khác lại tụ họp, lần này là ở khu vực trung tâm của Tứ Linh Cảnh, gần cánh đồng linh mễ mà họ đã phát hiện trước đó. Từ Thái buồn bực nói: "Thật kỳ lạ, không thấy gì cả." Sở Vân Tiêu cũng nói: "Ta đã truy đuổi cả nửa ngày, nhưng không phát hiện dấu vết nào khả nghi. Hoành Hoành, ngươi có phát hiện gì không?"

 

Thủy Ba Hoành nói: "Ta cũng không phát hiện vấn đề gì, con yêu thú đó dường như đột nhiên biến mất." Sở Vân Tiêu đáp: "Chúng ta sắp bị truyền tống ra khỏi Tứ Linh Cảnh rồi. Không biết khi nào mới có thể quay lại, mà có khi đến lúc quay lại, con yêu thú đó đã trở thành bá chủ của Tứ Linh Cảnh rồi."

 

Từ Thái hỏi Đoạn Bất Ngữ: "Lão Đoạn, ngươi có phát hiện gì không?" Đoạn Bất Ngữ lạnh lùng đáp: "Không."

 

Những ngày qua, y đã tìm kiếm và gây sự với không ít yêu thú trong Huyền Vũ Cảnh, nhưng không con nào là thứ họ đang tìm kiếm. Nếu không vì thời gian gấp rút, Đoạn Bất Ngữ đã muốn tiếp tục điều tra thêm.

 

Lúc này, hàng ngàn con chim đột nhiên bay ra khỏi rừng cây. Từ Thái và những người khác lập tức phóng thần thức ra: "Chuyện gì vậy?" Chỉ thấy trong rừng, các yêu thú hoảng loạn chạy tán loạn về phía bốn người họ. Đoạn Bất Ngữ hừ một tiếng: "Một đám súc sinh mà cũng dám náo loạn."

 

Vừa nói xong, những con lợn rừng, ngựa hoang trong rừng lao ra dữ dội, mấy tu sĩ liền bay lên không trung tránh khỏi đợt tấn công. Đúng lúc này, Đoạn Bất Ngữ đột nhiên cảm thấy sát khí mạnh mẽ từ phía sau. Y lập tức tập trung: "Đến rồi!"

 

Hai luồng linh quang xanh lam đột ngột xuất hiện, trông như kiếm quang nhưng cũng giống pháp bảo. Khi hai luồng linh quang xuất hiện, cây cối trong rừng bị gãy đổ, mặt đất rung chuyển. Đoạn Bất Ngữ trầm giọng nói: "Sát khí thật mạnh!" Sở Vân Tiêu tiếp lời: "Chả trách chúng ta không tìm thấy con yêu thú đó trước đây, hóa ra nó có thể điều khiển linh khí một cách tinh tế như vậy." Thủy Ba Hoành nói: "Rất mạnh."

 

Từ Thái cười ha hả, tiến lên phía trước: "Đến đây! Để đại gia Từ này lĩnh giáo ngươi vài chiêu!" Vừa nói, y lao tới hai luồng linh quang. Tuy nhiên, linh quang lại linh hoạt như có mắt, dễ dàng né tránh Từ Thái, rồi lao thẳng về phía Đoạn Bất Ngữ. Đoạn Bất Ngữ hừ lạnh: "Kiếm khí tốt thật!"

 

Khi linh quang sắp tấn công Đoạn Bất Ngữ, Từ Thái lập tức biến lớn, lao thẳng về phía rừng cây: "Để xem ngươi là yêu thú gì!" Sở Vân Tiêu rút một thanh linh kiếm từ thắt lưng, chắn trước Đoạn Bất Ngữ: "Không ngờ con yêu thú trong Tứ Linh Cảnh này lại biết kiếm thuật."

 

Kết quả khi linh quang chạm vào linh kiếm, phát ra âm thanh khiến người nghe phải rùng mình, Sở Vân Tiêu ngẩn ra: "...Là dao? Dao bếp?" Bên kia, Thủy Ba Hoành cũng bị một con dao bếp khác tấn công, khiến dây roi tử đằng của y bị chém rụng không biết bao nhiêu đoạn. Cả hai đều không thể khống chế được hai con dao bếp.

 

Ngay khi thấy tình hình không ổn, hai con dao bếp quay đầu, bay vào rừng sâu. Thần thức của ba vị tiên tôn đều không đuổi kịp hai con dao này. Lúc đó, từ trong rừng vang lên một tiếng gầm lớn của Từ Thái, tiếng gầm mạnh mẽ đến mức khiến vô số sinh vật trong bán kính trăm dặm ngã gục ngất xỉu.

 

Tai của Thủy Ba Hoành chảy máu: "Từ Thái đã dùng đến hổ khiếu, rốt cuộc con yêu thú này là gì vậy?"

 

Còn bên phía Từ Thái, khi y vừa tiến vào rừng, y không cảm nhận được chút linh khí nào. Thông thường yêu thú đều mang theo sát khí tự nhiên, nhưng y chỉ cảm nhận được một chút sát ý mơ hồ. Có thứ gì đó đang ẩn nấp trong rừng, Từ Thái hít hà, ngửi khắp nơi.

 

Y chỉ ngửi thấy mùi của khu rừng, với nhiều dã thú đang gây cản trở việc y tìm ra yêu thú điều khiển hai con dao bếp. Tính khí Từ Thái vốn nóng nảy, đứng giữa rừng y liền tung ra chiêu lớn, sau tiếng gầm, khắp khu rừng đầy những động vật ngã gục.

 

Từ Thái hét lên: "Ngươi đừng trốn tránh nữa, ta sẽ tìm ra ngươi." Đúng lúc đó, hai luồng linh quang xanh lam bay vụt qua sau lưng y, nhanh đến mức không hề có sát khí, khiến Từ Thái giật mình. Y thấy hai luồng linh quang bay về phía khu rừng phía trước, lập tức hóa thành hổ lớn, đuổi theo hai con dao.

 

Sau khi đuổi qua vài ngọn núi, linh quang đột nhiên biến mất. Từ Thái bối rối đứng giữa rừng, dựng tai lắng nghe xung quanh. Rừng đã yên tĩnh vì những con vật đều bị y làm choáng hoặc chết ngất, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua ngọn cây.

 

Từ Thái lại hít ngửi không khí xung quanh, y cảm nhận được một mùi hương của mặt trời, trong lành và sạch sẽ. Mặt trời vốn rất thường gặp, treo cao trên trời chiếu sáng mặt đất, nhưng đây là trong rừng, dẫu những con vật có sạch sẽ đến đâu cũng không thể tránh được mùi của chúng. Vậy thì mùi hương của mặt trời này đến từ đâu?

 

Từ Thái tập trung quan sát xung quanh, vài bước nhảy y đã tìm thấy nguồn gốc của mùi hương. Trên một tảng đá giữa rừng, y thấy một chú gà con tròn trĩnh, vàng óng như mặt trời. Chú gà con chỉ to bằng cái chậu rửa mặt, so với những yêu thú to lớn như núi trong rừng, chú gà này thực sự nhỏ bé và đáng yêu. Chú gà ngồi gọn trên tảng đá, trông như một quả bóng, với bộ lông mềm mượt và vẻ mặt ngây thơ vô tội. Khi chú hơi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn long lanh, khiến Từ Thái không khỏi cảm thấy "đốn tim".

 

Từ Thái nhẹ giọng hỏi: "Nhóc con, ngươi có thấy con yêu thú lợi hại nào quanh đây không?" Chú gà con đáng yêu lắc đầu: "Chíp chíp~"

 

Từ Thái cười lớn: "Không thấy à, thế thì không sao." Chú gà con gật đầu: "Chíp chíp~"

 

Từ Thái cười thầm trong bụng, định sau khi tìm xong yêu thú sẽ quay lại bắt chú gà con này mang về Thú Hoàng Lâu. Dễ thương thế này, không bắt về thì thật tiếc! Gặp nó, giọng nói của Từ Thái cũng trở nên mềm mại hẳn.

 

Đang định đi vòng qua tảng đá để tiếp tục tìm kiếm trong khu rừng sâu, bỗng nhiên một ý nghĩ không tưởng nảy lên trong đầu Từ Thái: Phải chăng con yêu thú mà họ tìm kiếm bấy lâu nay không phải là một yêu thú, mà là một linh thú? Một loài linh thú quý hiếm và sở hữu khí vận vượt trội? Có thể nó nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh phi thường. Thêm nữa, nó có thần trí và hiểu được ngôn ngữ của con người. Nghĩ kỹ lại, chẳng phải chính là chú gà con trước mặt sao?

 

Từ Thái dừng bước, quay đầu lại nhìn chú gà. Cảm thấy tình hình không ổn, chú gà con vỗ cánh định chạy trốn. Từ Thái hét lớn từ phía sau: "Ngươi chạy đâu?!"

 

Vân Thanh không ngu ngốc. Nếu bị bắt bây giờ, y sẽ còn đường sống sao? Y bay nhanh như một tia sáng vàng xuyên qua khu rừng. Y đã mất nhiều ngày để lần ra kẻ hại sư tôn mình, nhưng không ngờ hắn lại đang ở cùng đồng bọn. Nếu chỉ có một mình hắn, Vân Thanh còn có cơ hội đánh liều, nhưng bốn người đánh một, chắc chắn y không phải là đối thủ.

 

Y phải nhanh chóng trở về tìm sư tôn, đợi sư tôn tỉnh dậy rồi cả hai cùng xử lý bọn xấu xa này! Vân Thanh không dám quay đầu, bay thẳng về phía Huyền Vũ Cảnh. Thật không may, chưa kịp bay ra khỏi khu rừng, một tấm lưới khổng lồ màu vàng đã chắn trước mặt y. Chỉ trong nháy mắt, Vân Thanh đã bị nhốt trong lưới. Y cố gắng giãy giụa nhưng không thể thoát ra.

 

Nhìn kỹ lại, tấm lưới này là do Đoạn Bất Ngữ tung ra. Đoạn Bất Ngữ nhíu mày nhìn Vân Thanh đang hoảng loạn trong lưới: "Chính nó sao?" Từ Thái hóa lại thành hình người, nhanh chóng bước tới: "Đừng, đừng giết nó. Ta sẽ nuôi nó, đưa nó cho ta đi. Con nhóc này có thể hiểu được tiếng người, sau này biết đâu có thể hóa hình, đừng làm tổn thương nó."

 

Đoạn Bất Ngữ trầm giọng hỏi Vân Thanh: "Ngươi muốn giết ta?" Vân Thanh giãy giụa một lúc rồi quyết định giả vờ vô tội, đôi mắt to tròn của y lo lắng nhìn Đoạn Bất Ngữ, giờ y sẽ giả vờ không biết gì hết. Đoạn Bất Ngữ nhìn Vân Thanh rồi nói: "Không biết nó thuộc chủng tộc nào, nhưng khí vận rất lớn."

 

Sở Vân Tiêu ngạc nhiên nhìn Vân Thanh trong lưới, lúc này đã ngừng giãy giụa: "Nhỏ như vậy mà có thể đối phó với con rắn khổng lồ đó sao?" Đoạn Bất Ngữ đáp: "Vừa nãy ngươi cũng thấy hai con dao bếp rồi, ngươi nói xem liệu nó có đối phó nổi không?" Sở Vân Tiêu ngẫm nghĩ: "Thật sự có thể đối phó được."

 

Ánh mắt Vân Thanh lảng tránh, như thể không biết dao bếp là gì, y không nhìn thấy gì hết. Lúc này, y cảm thấy may mắn vô cùng vì đã giấu túi trữ vật vào trong thức hải và dùng trận pháp che giấu chiếc chân thứ ba. Bây giờ y chỉ là một chú gà con đáng yêu, vô hại, hoàn toàn không biết gì về dao bếp cả.

 

Từ Thái cố gắng hòa giải: "Chưa chắc đã là nó, ngươi thấy đó, nó nhỏ bé thế này, lại chẳng thấy con dao bếp nào đâu..." Đoạn Bất Ngữ lạnh lùng nói: "Từ Thái, ngươi còn có thể mở mắt mà nói dối tiếp được sao?" Từ Thái im bặt. Được rồi, dùng thần thức quét qua, y cũng nhận ra sự khác thường của con gà này. Thần hồn của nó vàng óng gần như trắng, nếu lấy tiêu chuẩn của tiên giới để phân loại, thì nó ít nhất cũng đạt cấp Tiên Tôn.

 

Vân Thanh nhỏ giọng kêu lên hai tiếng "chíp chíp", đầy vẻ đáng thương. Đoạn Bất Ngữ nói với Từ Thái: "Lần này chúng ta vào Tứ Linh Cảnh, không tìm thấy gì, tất cả là do nó gây ra. Ngươi còn muốn bao che cho nó sao?" Từ Thái gãi đầu: "Nó còn nhỏ mà, hơn nữa linh thú vốn được thiên đạo ưu ái, tìm thấy bảo vật cũng là do năng lực của nó, không thể trách nó được."

 

Đoạn Bất Ngữ thở dài vì Từ Thái không hiểu chuyện, y nói: "Ngươi muốn bảo vệ nó?" Từ Thái liên tục gật đầu: "Đúng đúng, ta sẽ nuôi nó. Chuyện này đừng nói cho Tiên Tôn Thừa Lan biết, được không?" Những lần trước, khi bọn họ đến Tứ Linh Cảnh, đều tìm thấy bảo vật, chắc chắn phải cống nạp cho Thừa Lan. Năm nay không tìm thấy gì, khó mà ăn nói với Thừa Lan.

 

Nhưng may mắn là Thập Bát Đảo chỉ hợp nhất trong một thời gian ngắn, lần trước là mười mấy năm trước. Vì đã cống nạp một lần rồi nên có thể lấy lý do lần này không tìm thấy gì để báo cáo qua loa. Từ Thái tha thiết cầu xin Đoạn Bất Ngữ: "Lão Đoạn, chúng ta là bằng hữu bao năm rồi, lần này nhắm một mắt mở một mắt giúp ta đi. Ngươi nhìn nó mà xem, nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, sau này lớn lên chắc chắn rất hữu dụng. Khi đó, ta sẽ cho ngươi mượn nó kéo xe, được không? Ngươi đừng giết nó, nó vẫn còn là một đứa trẻ mà."

 

Sở Vân Tiêu cười lớn: "Thật ra đúng là một đứa trẻ, không biết thuộc tộc nào. Nhìn móng vuốt của nó giống loài Đại Bàng, mỏ lại giống loài Hùng Ưng, nhưng cái mặt tròn trịa này lại giống Cú Mèo. Con nhóc này trông thật kỳ lạ."

 

Vân Thanh giả vờ vô tội nhưng trong lòng đã thầm mắng chửi họ. Dám nói sẽ nuôi lớn y để kéo xe? Đúng là chuyện nực cười! Y tuyệt đối không kéo xe cho ai cả. Y rất đáng yêu, sư tôn và sư tỷ đều nói y đáng yêu, phụ thân và mẫu thân cũng khen y đáng yêu, y không hề kỳ lạ chút nào!

 

Thấy Từ Thái hạ mình cầu xin, Đoạn Bất Ngữ nói với Vân Thanh: "Ngươi đã hái Linh Quả Thất Bảo, lấy trứng Cự Linh, lại còn đào Thiên Thượng Nhục. Những việc này đều do ngươi làm. Dù ngươi chỉ làm theo bản năng, nhưng đây vẫn là hành động của ngươi. Vậy thì phạt ngươi đến Thú Hoàng Lâu chịu huấn luyện cho đến khi ngươi trưởng thành, trở thành một con chim có ích cho tiên giới."

 

Từ Thái vui mừng khôn xiết, liên tục cảm tạ Đoạn Bất Ngữ: "Cảm ơn, cảm ơn! Lão Đoạn, ta biết ngay ngươi là người tốt nhất mà! Sau này ngàn vạn lần đừng nói với Tiên Tôn Thừa Lan, ta sẽ nuôi chú nhóc chíp chíp này thật tốt. Đến khi nó biết nghe lời, ta sẽ đưa nó đến Sơn Hải Các của ngươi để bồi tội!"

 

Từ Thái định vuốt v e bộ lông mềm mại của Vân Thanh qua lớp lưới, nhưng Vân Thanh mổ hắn vài cái, tuy nhiên không mổ quá mạnh. Từ Thái cười tươi: "Nhìn xem, chú nhóc này thật khỏe mạnh. Ngươi đợi đó, đến Thú Hoàng Lâu, ta sẽ cho ngươi ăn thức ăn ngon nhất, nuôi lớn ngươi, nuôi béo ngươi. A, a, ngươi đáng yêu quá, nhóc chíp nhỏ của ta."

 

Vân Thanh lo lắng nhìn về hướng Huyền Vũ Cảnh, nghĩ thầm: "Làm sao đây? Ta không đủ sức mạnh, bị bắt đi mất rồi. Chỉ hy vọng sư tôn mau chóng tỉnh lại." Tất cả đều do y quá vội vã mà quên mất rằng, kẻ có thể đánh bại sư tôn của y, nhất định không phải hạng tầm thường.

 

Lúc này, trên người của cả bốn người phát ra linh quang. Thủy Ba Hoành nói với Sở Vân Tiêu: "Thời gian đã hết." Mười ngày trong Linh Hư Cảnh đã kết thúc, họ sắp bị truyền tống trở về. Sở Vân Tiêu nói: "Sau khi ra ngoài, ta sẽ đến Thủy Nguyệt Lâu tìm ngươi." Từ Thái ôm Vân Thanh, suýt nữa còn định hôn qua tấm lưới: "Đi nào, nhóc con, chúng ta về Thú Hoàng Lâu thôi."

 

Đoạn Bất Ngữ nhìn về phía Huyền Vũ Cảnh, nghĩ thầm rằng Ôn Hành trong mê cung Linh Lăng chắc đã chết rồi chứ?

 

Nhưng thực ra Ôn Hành chưa chết, y vẫn còn sống. Không chỉ sống, mà còn đang mơ những giấc mộng kỳ quái, trong đó gương mặt của các đệ tử, đạo lữ và bạn bè cứ lướt qua trước mắt. Y cảm thấy cơ thể rất nặng, muốn đuổi theo họ nhưng không thể nào đuổi kịp.

 

Y mơ thấy mình đang ở một nơi không có ánh sáng, xung quanh là sự im lặng chết chóc. Y muốn hét lên cầu cứu nhưng cổ họng như bị thiêu đốt, không thể nói nên lời. Y muốn cử động, nhưng lại như bị ma quỷ đè nén, không thể nhúc nhích. Y nghĩ có lẽ mình sẽ phải ở đây mãi mãi, cho đến khi tan thành cát bụi.

 

Ngay lúc đó, y nghe thấy tiếng của Vân Thanh. Đúng vậy, chính là giọng của Vân Thanh. Y nhận ra ngay lập tức, Vân Thanh đang kêu gào thảm thiết. Y rất muốn mở mắt ra để nhìn, muốn che chở cho tiểu đệ tử của mình, nhưng ngay cả điều đó y cũng không làm được.

 

Trong cơn mê man, y cảm thấy có dòng nước ngọt chảy qua cổ họng, cơ thể dần trở nên ấm áp. Y lại chìm vào giấc ngủ, tiếp tục mơ những giấc mộng kỳ lạ.

 

Khi Ôn Hành tỉnh lại lần nữa, y nghe thấy tiếng của Thanh Nhai Tử: "Tán nhân? Tán nhân, ngươi thấy sao rồi?" Ôn Hành khó khăn mở mắt: "..." Gương mặt của Thanh Nhai Tử dần rõ nét trong tầm nhìn của y. Thấy Ôn Hành tỉnh lại, Thanh Nhai Tử mừng rỡ nói: "Tán nhân, ngươi tỉnh rồi!"

 

Ôn Hành mơ hồ hỏi: "Ta... đây là đâu?" Thanh Nhai Tử đáp: "Ngươi đang ở gần Linh Hư Lâu." Lúc này có tiếng bước chân vang lên, rồi giọng của Lưu Nguyệt Bạch truyền tới: "Ôn đạo hữu tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?"

 

Ôn Hành nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Y cảm thấy đầu óc mơ hồ, trước mắt khi tối đen, khi lại lấp lánh ánh hoa. Y đột nhiên nhớ đến cảnh Đoạn Bất Ngữ vung rìu Khai Thiên chặt đứt nhánh cây đạo mộc của mình, y lập tức mở mắt: "Cây gậy!"

 

Thanh Nhai Tử vội nói: "Cây gậy vẫn ổn, vẫn ổn, tán nhân đừng lo."

 

Thanh Nhai Tử đỡ Ôn Hành ngồi dậy, y nhìn quanh căn phòng và bối rối hỏi: "Đây là đâu?"

 

Linh Hư Lâu có bốn tầng, tương ứng với bốn cõi dưới sự cai quản của Tiên Tôn Thừa Lan. Ôn Hành nhớ rằng khi vừa vào tầng *****ên của Linh Hư Lâu, họ đã phải dựa vào chỉ dẫn của lệnh bài đảo chủ để tìm đến các tông môn thuộc về đảo chủ. Nhưng đây là đâu?

 

Thanh Nhai Tử nói: "Đây là một căn nhà tre gần Linh Hư Cảnh, nơi dành cho các tạp dịch đến Linh Hư Cảnh cư ngụ." Lưu Nguyệt Bạch nói: "Kỳ thực, sau khi ra khỏi Linh Hư Cảnh, đại điển tông môn cũng đã kết thúc, các tông môn lẽ ra đã trở về trụ sở của mình. Nhưng vì có một sự việc xảy ra, nên mọi người đều ở lại."

 

Ôn Hành hỏi Thanh Nhai Tử: "Đã xảy ra chuyện gì?" Thanh Nhai Tử đáp: "Với ta, việc lớn nhất là nhìn thấy ngươi được truyền ra khỏi Linh Hư Cảnh với một chiếc chăn đắp trên người." Ôn Hành: "???" Chăn?

 

Lưu Nguyệt Bạch nói: "Các trưởng lão đã được truyền tống đến một tiểu động thiên trong Linh Hư Cảnh. Tại đó, họ phát hiện thi thể của Phong Vô Ngân, Chấp Đạo Tiên Quân dưới hạ giới. Vì chuyện này mà các trưởng lão phải ra sớm hơn dự định, giờ Tiên Tôn Thừa Lan và Tiên Tôn Ly Mạc đã phái người đến điều tra."

 

Ôn Hành nhíu mày: "Phong Vô Ngân?" Thanh Nhai Tử nói: "Tán nhân có lẽ không biết, Phong Vô Ngân là Chấp Đạo Tiên Quân dưới quyền của Tiên Tôn Ly Mạc. Chấp Đạo Tiên Quân có khả năng giao tiếp với đạo mộc, rất quan trọng. Giờ bọn họ đang điều tra nguyên nhân cái chết trước Linh Hư Lâu."

 

Ôn Hành nghi hoặc: "Không phải trong Linh Hư Lâu sao?" Lưu Nguyệt Bạch giải thích: "Mọi người đều đã đến Linh Hư Cảnh rồi, giờ quay lại Linh Hư Lâu thì chỉ thêm phiền phức, nên họ tập trung trước Linh Hư Lâu để điều tra."

 

Thanh Nhai Tử hỏi: "Tán nhân, ngươi đã gặp chuyện gì trong Linh Hư Cảnh? Tại sao lại ra ngoài trong tình trạng như vậy?" Ôn Hành cười đáp: "Chẳng có gì, ta bị kẻ khác đánh lén. Còn sống được đến bây giờ xem như là may mắn rồi." Thanh Nhai Tử cau mày: "Có người dám đánh lén ngươi! Là ai?"

 

Ôn Hành cười nhẹ xua tay: "Không sao, chuyện này ta có thể tự giải quyết, các ngươi không cần lo." Đoạn Bất Ngữ là Chấp Đạo Tiên Quân dưới quyền của Tiên Tôn Thừa Lan, nếu nói chuyện này ra, chỉ càng khiến mọi người lo lắng thêm. Tốt hơn là không nói, đợi khi y đến Sơn Hải Các ở Thừa Càn Giới, y sẽ tự tay đập nát đầu Đoạn Bất Ngữ.

 

Lưu Nguyệt Bạch cười nói: "Ôn đạo hữu, linh thực bản mệnh của ngươi quá lớn, hiện giờ vẫn đang kẹt trước Linh Hư Lâu, nhiều tu sĩ muốn di chuyển nó mà không thể. Nó không hề nhúc nhích." Nghe vậy, Ôn Hành nhớ đến cơn đau nhói khi cây gậy của y bị chặt đứt. Y sờ lên ngực, cơn đau đã giảm bớt. Y giơ tay lên và gọi: "Cây gậy?" Nếu gần Linh Hư Lâu không có trận pháp ngăn cản, y hẳn có thể triệu hồi cây gậy của mình.

 

Chỉ nghe thấy một tiếng "bịch", cây gậy của y đâm thẳng vào tường rồi rơi vào lòng Ôn Hành. Hai chiếc lá nhỏ trên gậy vỗ phành phạch, phát ra tiếng "phập phập" vui vẻ, thể hiện rõ niềm hân hoan. Ôn Hành ôm chặt cây gậy, tay y vuốt v e thân gậy một cách sâu lắng.

 

Cây gậy đã theo y hàng ngàn năm, từ khi y bò lên khỏi mặt đất, cây gậy này đã nằm trong tay y. Trải qua biết bao năm, y biết rõ từng chỗ lõm, chỗ gồ ghề trên thân gậy. Với sự chạm vào lâu ngày, cây gậy còn trơn nhẵn hơn các cành đạo mộc khác, giống như một miếng ngọc đen óng ánh.

 

Cây gậy từng bị Đoạn Bất Ngữ dùng khí rìu Khai Thiên chặt đứt, Ôn Hành tận mắt chứng kiến, không thể là giả. Nhưng bây giờ, trên cây gậy không có một vết sẹo nào, như thể nó chưa từng bị tổn thương. Ôn Hành vuốt v e cây gậy, y không nghĩ đây là một giấc mơ. Dù y thường mơ hồ, nhưng với những việc quan trọng như thế này, y luôn nhớ rất rõ.

 

Ôn Hành và Đoạn Bất Ngữ coi như đã kết oán với nhau. Thanh Nhai Tử nói với Ôn Hành: "Tán nhân, mấy ngày tới ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Nếu rảnh rỗi, có thể ra trước Linh Hư Lâu xem bọn họ điều tra vụ việc thế nào."

 

Ôn Hành hỏi: "Đúng rồi, ngươi nói Phong Vô Ngân đã chết? Tiên Tôn Ly Mạc phái ai đến điều tra? Còn Tiên Tôn Thừa Lan thì sao?" Nghe vậy, Thanh Nhai Tử cười: "Tiên Tôn Ly Mạc phái hai Tiên Quân dưới trướng của mình tới, một người tên là Khinh Như Hứa, người kia là Tô Bộ Thanh. Còn Tiên Tôn Thừa Lan thì phái hai đảo chủ của Thừa Tắc Giới tới, ngươi đoán xem là ai?"

 

Ôn Hành cười: "Ngươi nói như vậy, chắc hẳn là người ta quen biết. Nhưng người nhiều quá, ta thật sự không đoán được." Thanh Nhai Tử cười híp mắt: "Biết ngay ngươi không đoán ra mà. Là Chưởng môn Cơ Vô Song và Trưởng lão Sở Việt Sở."

 

Ôn Hành lập tức bật cười: "Thật sao? Là họ à?" Thanh Nhai Tử gật đầu: "Đúng vậy, nhưng bây giờ họ đang bận điều tra. Biết ngươi ở đây, Cơ chưởng môn và Sở trưởng lão đã đến thăm vài lần rồi. Ngươi cứ yên tâm, họ đến rất kín đáo, không làm ai chú ý đâu."

 

Hai người này, một là chưởng môn của Thần Kiếm Môn – Cơ Vô Song. Nhắc đến Cơ Vô Song thì có rất nhiều chuyện để nói. Người này tu luyện Tuyệt Tình Kiếm, đi trên con đường vô tình, hành động thì như một đóa hoa cao ngạo, chỉ có thể nhìn từ xa. Đạo tâm của người này kiên định, lẽ ra không có gì dính dáng đến Ôn Hành.

 

Nhưng thế gian luôn có những điều trùng hợp. Thần Kiếm Môn chính là tông môn nơi Triệu Ninh lớn lên. Triệu Ninh học nghệ thành tài nhờ sự chỉ dạy của ân sư trong Thần Kiếm Môn, nhưng một ngày nọ, khi y đến di tích, y vô tình nhận được Mộc chi linh. Chỉ vì việc này mà sư phụ và cả tông môn của y nảy sinh lòng tham, muốn giết y để đoạt bảo vật.

 

Triệu Ninh hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, thậm chí y không biết từ khi nào mình đã dính phải Mộc chi linh. Y chỉ biết rằng, một đêm nọ, sư phụ từng đối xử dịu dàng với y bỗng dưng muốn đoạt mạng, còn các sư huynh vốn thân thiết cũng lộ ra nanh vuốt. Trong sự bối rối và hoang mang, y đã trải qua nhiều cuộc đấu tranh và giằng xé nội tâm. Cuối cùng, vì muốn giữ mạng sống, y phải chạy trốn khỏi tông môn đã nuôi dưỡng mình.

 

Từ đó, Triệu Ninh trở thành kẻ phản đồ của Thần Kiếm Môn, bị mang tiếng phản bội sư môn và bị khinh rẻ ở khắp nơi. Dù lúc đó y đã là một tu sĩ Xuất Khiếu hiếm có trong Ngự Linh Giới, nhưng không có gia tộc nào muốn gửi người nhà đến Thượng Thanh Tông để học nghệ.

 

Sau khi Triệu Ninh trở thành chưởng môn Thượng Thanh Tông, Thần Kiếm Môn đã thay đổi thế hệ. Cơ Vô Song đánh bại các sư huynh để lên làm chưởng môn mới. Ban đầu, Cơ Vô Song rất xem thường Triệu Ninh, trong lòng khinh ghét. Nhưng sau khi Cung Định Khôn nói cho y biết sự thật, Cơ Vô Song đã công khai xin lỗi Triệu Ninh trong buổi lễ kế vị, rửa sạch danh dự nghìn năm bị vấy bẩn của Triệu Ninh.

 

Sau sự kiện đó, Cơ Vô Song trở nên rất thân thiết với Triệu Ninh. Thật kỳ lạ, Tuyệt Tình Kiếm và Nhu Tình Kiếm lại hợp nhau đến vậy. Câu chuyện đại khái là như thế.

 

Còn Sở Việt thì lại càng gần gũi hơn, y là nhị đệ tử của Triệu Ninh, theo Ôn Hành và Triệu Ninh chinh chiến khắp nơi. Nếu mấy đứa nhóc kia biết Sở Việt đến, chắc chắn sẽ vui vẻ chạy tới tìm Sở Việt ngay. Thật không ngờ những người thân thiết lại ở gần nhau đến vậy, nhưng mỗi tầng của Thiên Giới lại cách nhau như một thế giới riêng biệt, muốn gặp nhau cũng không dễ dàng.

 

Thanh Nhai Tử nói đầy bí ẩn: "Sau này còn có tin tức chấn động hơn để nói với ngươi, nhưng giờ ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt. Đợi Cơ chưởng môn đến sẽ tự họ nói cho ngươi biết." Ôn Hành cười: "Ta cũng không yếu đuối đến vậy đâu. Một lát nữa ta sẽ cùng ngươi ra trước Linh Hư Lâu xem tình hình."

 

Không ngờ những người đến đều là người quen, tâm trạng u ám của Ôn Hành sau khi bị Đoạn Bất Ngữ đánh lén đã trở nên sáng sủa hơn. Ôm chặt cây gậy trong lòng, Ôn Hành cảm thấy thế giới này vẫn còn tươi đẹp!

 

Lưu Nguyệt Bạch nói: "Tán nhân, ngươi định đi ngay bây giờ sao? Nếu đi bây giờ, ngươi sẽ thấy bọn họ đang giải phẫu thi thể của Phong Vô Ngân đấy." Mắt Ôn Hành sáng lên: Ồ, chuyện này hấp dẫn thật sao? Giải phẫu một con sâu cần đến bốn người sao?

 

Không thể trách Ôn Hành, trong ấn tượng của y, Phong Vô Ngân chỉ là một con sâu mà thôi. Y cầm cây gậy của mình xuống giường, chuẩn bị đi xem cảnh giải phẫu con sâu này!

 

Lời tác giả:
Ôn Hành quên mất đau đớn sau khi lành: "Đi nào, đi xem giải phẫu con sâu, lại gặp thêm bạn bè nữa. Vui quá!"

 

Vân Thanh u uất: "Sư tôn, con bị người ta bắt sống rồi, vậy mà ngài còn không biết."

 

Từ Thái: "Nhóc con, ngươi làm sao vậy? Sao hôm nay ăn ít thế? Không hợp khẩu vị à? Người đâu! Mang loại thức ăn ngon nhất ra đây!"

 

Vân Thanh hớn hở: "Ta muốn ăn loại sâu hung dữ nhất!"

 

Tổng kết lại, thầy trò là hình ảnh phản chiếu của nhau, tấm lòng của thầy trò này rộng lớn hơn cả đại dương.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.