🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ôn Hành ngồi trên ghế, Vương Đạo Hòa với khuôn mặt bầm dập quỳ dưới đất. Ôn Hành thở dài: "Đạo Hòa, ngươi muốn ta nói ngươi thế nào đây? Ngươi có phải không bị đòn một ngày thì thấy ngứa ngáy không?" Giọng Vương Đạo Hòa nghe có chút rầu rĩ, mặt hắn sưng lên khiến lời nói thoát ra có chút không rõ ràng. Hắn đáng thương nói: "Vốn dĩ ta nghĩ đợi đến lúc sư tôn lâm vào cảnh cùng quẫn, ta sẽ ra tay cứu ngài, để ngài phải nhìn ta bằng con mắt khác, không ngờ chưa kịp làm gì thì đã bị ngài phát hiện. Ừm, sư tôn, ngài đánh thật đau."

 

Ôn Hành cũng không biết nên dùng lời gì để diễn tả đệ tử của mình, chỉ có thể ôm đầu thở dài: "Gia môn bất hạnh, Gián Chi, để ngươi phải xem trò cười rồi." Lão long đang ngồi bên uống trà ăn điểm tâm nói: "Ta thấy đứa nhỏ này không tồi, hoạt bát, nhiệt tình, lại có thể làm những chuyện mà người thường không dám làm, có dũng khí, cũng có gan dạ."

 

Nghe vậy, Vương Đạo Hòa tỏ ra buồn bã: "Lần sau ta sẽ không làm thế nữa." Ôn Hành nhạy bén bắt được hàm ý trong lời hắn: "Ý ngươi là vẫn còn lần sau? Ngươi còn muốn hãm hại ta nữa sao?" Vương Đạo Hòa cười hì hì: "Sư tôn, ngài hồng phúc tề thiên, đệ tử chỉ đùa với ngài thôi mà."

 

Ôn Hành chỉ vào Thái Sử Gián Chi nói: "Đây là Thái Sử sư bá của ngươi, thật mất mặt, làm cho sư bá ngươi phải cười nhạo ngươi rồi phải không?" Vương Đạo Hòa lanh lẹ đáp lời: "Thái Sử sư bá, con là Vương Đạo Hòa, đệ tử thứ sáu của sư tôn. Sư bá, ngài hãy tin con, tình yêu của con dành cho sư tôn là thật, không thể nghi ngờ."

 

Thái Sử Gián Chi đang uống trà, suýt nữa phun ra, ho hai tiếng rồi cười lớn: "Thái tử, đám đệ tử của ngài mỗi người đều là bảo bối cả! Ha ha ha ha!" Ôn Hành đau khổ lắc đầu: "A, gia môn bất hạnh mà."

 

Ôn Hành chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi đi." Vương Đạo Hòa cố gắng đứng dậy, vừa mới chạm mông vào ghế đã nhảy lên, hắn nhăn nhó: "Sư tôn, lần sau ngài đánh có thể đừng đánh vào... mông nữa được không? Con đã lớn như vậy rồi, ngài không thể coi con như trẻ con mà đối xử nữa. Con cũng cần chút thể diện chứ..."

 

Ôn Hành liếc hắn một cái: "Thể diện? Ta cũng cần thể diện đây. Vừa lên thượng giới đã bị chính đệ tử của mình hãm hại, ngươi thử hỏi xem, có sư tôn nào thảm như ta không?" Vương Đạo Hòa lộ vẻ xấu hổ: "Sư tôn, con đã giải thích với ngài rồi, sao ngài không tin con? Con thật sự chỉ muốn đợi đến khi ngài lâm vào cảnh cùng quẫn, rồi con xuất hiện cứu ngài thoát khỏi nước lửa. Như vậy lần sau ngài ít nhất sẽ đối xử tốt với con một chút, đúng không?"

 

Ôn Hành dở khóc dở cười: "Ngươi bày mưu, ngươi hãm hại ta, rồi còn muốn ta có ấn tượng tốt với ngươi, lại còn bắt ta phải biết ơn ngươi? A ha, Vương Đạo Hòa, sao ngươi không lên trời luôn đi?" Vương Đạo Hòa cười hì hì: "Chúng ta chẳng phải đã lên trời rồi sao? Ngài xem, chúng ta đều phi thăng rồi, đúng không?"

 

Ôn Hành hừ một tiếng: "Ta thấy ngươi đúng là vì không ai quản giáo nên mới vô pháp vô thiên. Ta sẽ lập tức gửi một đạo phù văn cho Thiên Tiếu và bọn họ, để họ đến thu thập ngươi. Xem ngươi sau này còn dám nữa không." Vừa nghe đến tên Tần Thiên Tiếu, Vương Đạo Hòa liền ỉu xìu, hắn tủi thân nói: "Hả? Ngài gặp Tứ sư huynh rồi à? Sư tôn, chúng ta thương lượng chút được không, con giao toàn bộ linh mạch, linh khoáng của con cho ngài, ngài đừng nói với Tứ sư huynh được không? Con còn nợ linh thạch của Tứ sư huynh, đến giờ vẫn chưa trả hết, không biết lần tới huynh ấy sẽ chỉnh con thế nào."

 

Ôn Hành cười lạnh, rồi nói với bên cạnh: "Thiên Tiếu, ngươi nghe rõ rồi chứ?"

 

Giọng của Tần Thiên Tiếu vang lên: "Đã nghe rõ rồi. Đạo Hòa, đợi ta lên rồi sẽ từ từ nói chuyện với ngươi." Vương Đạo Hòa kinh hãi: "Không phải sư tôn... ngài gửi phù văn cho Tứ sư huynh từ khi nào vậy? Từ lúc nào Huyền Thiên Tông có loại phù văn này mà ta lại không biết?"

 

Ôn Hành hừ một tiếng: "Đây là loại truyền tin phù văn đặc biệt mà Nhị Cẩu sư huynh và Tần sư huynh của ngươi tạo ra, bí mật, truyền tin không chút dấu vết." Vương Đạo Hòa ngồi phịch xuống ghế, hoàn toàn suy sụp: "Xong rồi, ta tiêu rồi."

 

Tần Thiên Tiếu ôn hòa nói: "Sư đệ không cần lo lắng, sư huynh ta không phải là rắn rết, ngươi không cần phải sợ đến thế." Vương Đạo Hòa lẩm bẩm: "Huynh mà thật là rắn rết thì lại tốt."

 

Giọng Tần Thiên Tiếu lại vang lên: "Sư tôn, Thái Sử sư bá, Thiên Tiếu xin phép cáo lui trước." Nói xong, có một luồng linh khí nhỏ bé phía sau Ôn Hành dứt ra. Vương Đạo Hòa ngẩn người: "Loại phù văn này chưa từng nghe qua, ta lại không phát hiện ra gì. Sư tôn, ngài dùng khi nào vậy? Cho con một phần được không?"

 

Vừa nói, hắn vừa không biết xấu hổ chìa tay về phía Ôn Hành. Ôn Hành lập tức vỗ tay hắn một cái: "Chỉ có một lá, đang thử nghiệm, trước tiên lấy ngươi làm thí điểm. Nào, ngươi nói cho ta nghe, ngươi làm thế nào mà trở thành Thiên Cơ Tán Nhân, lại làm sao thống nhất được Thừa Huệ giới?"

 

Vương Đạo Hòa cười hì hì, lộ ra vẻ mặt gian xảo: "Hehe, không dám không dám. Ban đầu ta chỉ muốn để sư tôn biết rằng ngài có một đệ tử ở đây. Ta nghĩ mà xem, còn gì nổi bật hơn Huyền Thiên Tông nữa đâu? Sau khi phi thăng chưa lâu, ta gặp được Hàn Chuẩn Tử đang lừa người, bàn về lừa người, ai có thể so với sư tôn... ầy, so với con lừa giỏi hơn chứ. Rồi ta nhanh chóng đánh bại hắn, cứ thế, ta trà trộn vào Thiên Cơ Tông."

 

"Khi vào được Thiên Cơ Tông rồi, Hàn Chuẩn Tử đối với ta vẫn khá kính trọng. Ta đổi tên Thiên Cơ Tông thành Huyền Thiên Tông, sau đó..."

 

Ôn Hành giơ tay: "Dừng lại, ngươi bao nhiêu cân lượng ta còn không rõ sao? Ngươi nói ta nghe, ngươi làm thế nào mà lừa được Hàn Chuẩn Tử, một lão thần côn như vậy? Ngươi vốn là y tu, tu hành trước giờ lười biếng, làm sao có thể nhìn thấu được thiên cơ?"

 

Vương Đạo Hòa cười hì hì, chỉ tay cẩn thận về phía tay Ôn Hành: "Sư tôn, ngài xem cái đó kìa." Ôn Hành nhìn theo hướng chỉ của Vương Đạo Hòa, là cái bát vàng đựng trái cây. Ông cùng Thái Sử Gián Chi nhìn kỹ, không thấy có điều gì bất thường.

 

Vương Đạo Hòa nói: "Đây là Ưu Đàm bát của Tứ sư huynh mà, ngài quên rồi à?" Ôn Hành ngẫm lại, hình như đúng là có thứ đó. Tần Thiên Tiếu, khi còn ở hạ giới, từng là một nhà tiên tri nổi tiếng, được gọi là Tần chân nhân, pháp bảo hắn dùng chính là Ưu Đàm bát do một yêu tu để lại. Chiếc bát này vàng óng ánh, chỉ cần vuốt nhẹ có thể nhìn thấu thiên cơ. Tuy nhiên, Ôn Hành không hiểu nguyên lý của nó.

 

Điều quan trọng là, Ưu Đàm bát đã bị hỏng. Khi Tần Thiên Tiếu nhập môn dưới trướng Ôn Hành, chiếc bát đã hỏng, còn bị thú cưng của Ôn Hành, Tiểu Nghĩa, cắn thủng một lỗ. Vậy sao bây giờ nó lại hoàn toàn nguyên vẹn?

 

Vương Đạo Hòa giải thích: "Trước khi phi thăng, ta tới Thiên Cơ các dọn dẹp, thấy chiếc bát này, lúc đó nó đã bám đầy bụi. Ta liền lấy ra xem. Nhị Cẩu sư huynh và mọi người nói với ta rằng đây là báu vật của Tứ sư huynh, hắn đã tìm yêu tu để sửa chữa lại, nhưng Tứ sư huynh không muốn nhận nữa. Ta nghĩ, nếu không dùng thì thật lãng phí, dù sao chúng ta cũng là đồng môn, ta cứ dùng thôi."

 

"Không ngờ sau khi phi thăng, ta gặp phải Hàn Chuẩn Tử, chiếc Ưu Đàm bát này thật sự đã chặn được ảo thuật của hắn. Lúc đó ta tóm lấy hắn và đánh cho một trận tơi bời..." Nhìn thấy Vương Đạo Hòa lại bắt đầu khoác lác, Ôn Hành lạnh lùng nói: "Nói trọng điểm."

 

"Ồ, tóm lại là nhờ vào Ưu Đàm bát, ta nhìn thấu được pháp thuật của Hàn Chuẩn Tử. Hắn nói ta là người *****ên nhìn thấu thuật pháp của hắn, nên tôn ta làm đại ca. Ta nghĩ, như vậy cũng tốt, an cư lập nghiệp tại đây chờ sư tôn đến." Vương Đạo Hòa nghiêm túc nói, nhưng Ôn Hành nhìn hắn vài lần, trong mười câu thì chỉ có ba câu là đáng tin.

 

Ôn Hành mỉm cười không thật: "Thế tại sao ngươi lại dùng danh nghĩa của ta?" Vương Đạo Hòa vỗ đùi: "Hề, cái này cần phải giải thích sao? Sư tôn là ai chứ, ngài là Thiên Cơ đệ nhất nhân. Ở Vũ Linh giới này, ai mà không biết ngài? Đối phó với đám thần côn trên thượng giới, tất nhiên phải treo lên một cái danh xưng thật nổi bật! Thiên Cơ Tán Nhân! Cái tên này quá vang dội, người phi thăng cùng chúng ta vừa nhìn thấy tên này sẽ biết ngay đó là ngài. Dù không biết thì cũng biết nơi này có người của Huyền Thiên Tông chúng ta che chở."

 

"Thêm vào đó, sư tôn ngài thông minh như vậy... ầy, ngu sao được! Ngài vừa nghe thấy tên này chắc chắn biết đó là địa bàn của người nhà mình. Ngài xem, chẳng phải ngài đã nhờ vào cái tên này mà tìm được ta rồi sao? Nếu ta không dùng danh nghĩa này, không dùng danh nghĩa Huyền Thiên Tông, chẳng phải ngài sẽ không tìm được ta sao?"

 

Vương Đạo Hòa dùng lời lẽ ba hoa hòng thuyết phục Ôn Hành. Ôn Hành ngẫm nghĩ, dường như cũng có lý. Nếu Vương Đạo Hòa đổi tên khác, biết đâu bây giờ hắn còn đang bày trò hại ông. Nhìn theo cách này, Vương Đạo Hòa lại trở nên dễ ưa hơn chút. Vương Đạo Hòa thấy Ôn Hành nhìn mình, lập tức cười tươi như hoa, chớp mắt đầy vẻ ngây thơ.

 

Thái Sử Gián Chi ngồi bên cạnh, cười đến mức má cũng đau: "Thái tử, ngài tìm được bảo bối đệ tử này ở đâu vậy? Thật thú vị! Ta rất thích đứa trẻ này!" Vương Đạo Hòa ngay lập tức tìm được chỗ dựa: "Hề, ta đã biết Thái Sử sư bá có đôi mắt tinh tường. Sư bá, ngài muốn gì thì cứ nói, chỉ cần không quá khó, ta nhất định giúp ngài làm được."

 

Ôn Hành lấy tay ôm mặt, không còn mặt mũi nào để tỏ vẻ vô tội trước Thái Sử Gián Chi nữa. Có đệ tử như thế này, nếu dám nói mình thuần lương, chắc chẳng ai tin.

 

Lúc này, cửa phòng bị gõ, Hàn Chuẩn Tử ở ngoài nói: "Đại ca, Ôn Hành không có trong phòng, đệ tử tìm kiếm xung quanh cũng không phát hiện tung tích của bọn họ." Mặt Vương Đạo Hòa tái nhợt, hắn liếc nhìn sắc mặt của Ôn Hành rồi cười nịnh nọt. Ôn Hành thở dài: "Ta đã làm gì sai để nhận ngươi làm đệ tử thế này."

 

Không ngờ Vương Đạo Hòa lại bày trò để cấp dưới của mình bẫy chính sư tôn, thật là kỳ tài.

 

Ôn Hành ra hiệu bằng ánh mắt: "Ra mở cửa đi." Vương Đạo Hòa mặt mếu máo, rên rỉ đứng dậy, rồi quay sang cầu cứu Thái Sử Gián Chi: "Thái Sử sư bá, lát nữa nếu sư tôn lại đánh con, ngài phải xin cho con đó." Thái Sử Gián Chi cười híp mắt nói: "Không vấn đề, đi đi."

 

Vương Đạo Hòa mở cửa, Hàn Chuẩn Tử giận dữ nói: "Tên Ôn Hành đáng ghét kia không có ở đây! Không biết hắn nghe được tin tức gì hay đã phát hiện ra điều gì... Ớ?" Vương Đạo Hòa ra sức nháy mắt với Hàn Chuẩn Tử, nhưng hắn vẫn đần độn hỏi: "Ớ? Đại ca, mặt huynh sao vậy? Ai đánh huynh thế?"

 

Vương Đạo Hòa bất lực nói: "Đây là dấu vết của tình yêu." Hàn Chuẩn Tử ngơ ngác lặp lại: "Dấu vết của tình yêu? Trông như vậy sao?"

 

Ôn "đáng ghét" Hành chậm rãi nói: "Đúng vậy, đây là tình yêu sâu sắc, Hàn chân nhân, ngươi muốn thử cảm nhận không?" Hàn Chuẩn Tử theo hướng âm thanh nhìn vào trong phòng, lập tức kinh hãi: "Ôn đáng ghét! Sao ngươi lại ở đây!"

 

Vừa nghe Hàn Chuẩn Tử gọi sư tôn mình như thế, Vương Đạo Hòa lập tức quỳ phịch xuống đất: "Xong rồi, xong rồi, sư tôn, ngài bớt giận, bớt giận a!!" Ôn Hành siết chặt cây gậy: "Ta nghĩ ta không thể bớt giận được rồi."

 

Thái Sử Gián Chi không chịu nổi nữa, cười đến mức gập cả người, nước mắt chảy ra: "Ha ha ha!! Ôn đáng ghét!! Ta không chịu nổi nữa, ta sắp cười chết mất, ha ha ha!"

 

Vương Đạo Hòa nằm trên giường rên rỉ: "Sư tôn, ngài làm vậy là không đúng. Ngài phải dùng đức mà cảm hóa người khác, không thể đối xử với đệ tử đáng yêu của ngài như vậy." Ôn Hành bôi thuốc mỡ cho Vương Đạo Hòa: "Hừ, dùng đức mà cảm hóa người sao? Chẳng phải ngươi vừa gọi ta bằng 'ngài', giờ đã gọi là 'ngươi' rồi."

 

Ôn Hành truyền linh khí vào thuốc mỡ, rồi đều đặn thoa lên đôi chân bầm tím của Vương Đạo Hòa. Vương Đạo Hòa kêu thảm một tiếng, hai tay túm chặt lấy tay áo của Thái Sử Gián Chi: "Thái Sử sư bá, ngài cứ để sư tôn đánh con thế này sao?"

 

Thái Sử Gián Chi đồng cảm nói: "Sư điệt, ngươi phải tin ta, ta thật sự đã cố khuyên rồi." Ôn Hành chậm rãi nói: "Nếu không có Gián Chi ở đây, hôm nay chân của ngươi chắc chắn sẽ bị gãy, chứ không chỉ là vết thương ngoài da như bây giờ." Thái Sử Gián Chi làm động tác khích lệ: "Cố lên sư điệt, ta biết ngươi làm được mà!"

 

Hàn Chuẩn Tử quỳ trước giường, cúi đầu không dám nói gì. Ôn Hành bôi thuốc xong, kéo chăn đắp cho Vương Đạo Hòa, rồi quay sang Hàn Chuẩn Tử cười nói: "Ngươi là tiểu đệ của Đạo Hòa? Xét theo vai vế trong Huyền Thiên Tông, ngươi là tôn tử của ta rồi."

 

Hàn Chuẩn Tử run rẩy ngẩng đầu nhìn Ôn Hành: "Thường nghe đại ca kể về lão tổ, ngài quả thật anh tuấn, oai phong lẫm liệt đúng như lời đồn."

 

"Ồ?" Ôn Hành mỉm cười quay sang Vương Đạo Hòa hỏi: "Ngươi đã kể về ta cho Hàn Chuẩn Tử sao?" Vương Đạo Hòa trên giường lí nhí đáp: "Đương nhiên rồi, ngày đêm con đều kể cho bọn họ nghe về những chiến tích anh hùng của ngài. Sự tôn kính và yêu mến của chúng con dành cho ngài đã lên đến cực điểm!"

 

Ôn Hành giơ tay tát nhẹ vào mông Vương Đạo Hòa: "Lần sau nói dối thì nghĩ kỹ trước đã, còn nói là kể chiến tích anh hùng của ta. Hai người các ngươi đã hợp sức hãm hại ta. Hắn mà biết trước, có cho hắn mười cái gan cũng không dám làm đâu."

 

Vương Đạo Hòa cắn tay áo, rên rỉ: "Sư tôn anh minh." Ôn Hành lắc đầu thở dài: "Thôi bỏ qua đi, ta không truy cứu nữa."

 

Ôn Hành quay sang Hàn Chuẩn Tử: "Ngươi đứng lên đi, lời của các ngươi ta nghe chẳng có câu nào đáng tin. Trước đây ở Thừa Ân giới, các ngươi hứa với ta thế nào? Nói sau khi trở về sẽ bế quan không hỏi thế sự, kết quả thì sao?" Hàn Chuẩn Tử cúi đầu quỳ xuống đất, dập đầu mấy cái rồi đứng lên: "Lão tổ, làm nghề như chúng con, ngài nghe rồi bỏ qua là được, đừng coi là thật. Làm thần côn, ngày nào cũng phải lừa người, chính chúng con cũng không biết trong những lời mình nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả."

 

Ôn Hành bất lực, quả nhiên là thần côn của Thừa Huệ giới, giỏi lừa đến mức tự lừa cả chính mình.

 

Vương Đạo Hòa rên rỉ một lúc rồi nói: "Sư tôn, sao ngài lên nhanh vậy? Mấy ngày trước Hàn Chuẩn Tử còn về nói với con rằng ngài đang ở Thừa Ân giới, con nghĩ phải vài tháng nữa ngài mới lên, còn định đi đón ngài. Mới chỉ vài ngày, ngài đã lên rồi?"

 

Ôn Hành thở dài: "Mấy ngày trước Linh Hư Cảnh vừa mở, ngươi chẳng phải tham gia Đại Tỷ thí của tông môn sao?" Vương Đạo Hòa nói: "Những việc đó chỉ là hình thức, con không muốn đi, nên để các đảo chủ bên dưới tham dự thay. Đã xảy ra chuyện gì à?"

 

Ôn Hành nói: "Đã xảy ra rất nhiều chuyện, trước hết, năm hòn đảo của Thừa Trạch giới đều là người quen của chúng ta, trong đó có sư tỷ Chu Việt của ngươi và Kế Vô Song." Mắt Vương Đạo Hòa đảo qua: "Con nói mà, sao ngài lên nhanh thế, thì ra có Chu sư tỷ ở đó. Ủa? Vậy Tần sư huynh đang ở đâu?"

 

Ôn Hành đáp: "Chuyện này dài lắm, không thể nói hết trong vài lời. Ta lên nhanh thế này là vì đã xảy ra chuyện trong Tiểu Động Thiên của Tứ Linh Cảnh tại Linh Hư Cảnh. Ta bị Đoạn Bất Ngữ của Thừa Càn giới hãm hại, còn Vân Thanh bị Hứa Thái của Thú Hoàng Lâu bắt đi."

 

Nghe đến đây, Vương Đạo Hòa không còn giả vờ yếu ớt nữa, hắn lập tức bật dậy từ trên giường: "Tiểu sư đệ! Ngài nói là tiểu sư đệ Vân Thanh sao? Sao đệ ấy lại ở đây?" Ôn Hành nói: "Vì thế mới nói không thể tóm gọn trong vài câu. Ta phải lên thượng giới nhanh chóng để tìm tiểu sư đệ của ngươi."

 

Vương Đạo Hòa lập tức đập ngực: "Sư tôn yên tâm, chuyện của tiểu sư đệ cũng là chuyện của con. Ngày mai con sẽ cùng ngài lên thượng giới, chúng ta sẽ tìm tiểu sư đệ!"

 

Nghe vậy, Hàn Chuẩn Tử vội ngăn lại: "Không được đâu, đại ca, ngài quên rồi sao, ngày mai ngài phải đến tộc Vu cùng các đảo chủ khác để bói toán tìm tung tích Thiên Bàn mà. Nếu ngài cứ thế rời đi, con qua đó chắc chắn không làm được. Tộc Vu từ thời thượng cổ truyền lại đến nay, con không dám đảm bảo độc trùng của mình còn tác dụng ở đó."

 

Thái Sử Gián Chi hừ một tiếng: "Không hổ là những kẻ chuyên xem thiên cơ, thứ gì mất mà không tìm được thủ phạm thì đem ra bói toán. Tưởng lúc nào cũng có hiệu quả sao?" Hàn Chuẩn Tử lo lắng liếc nhìn Thái Sử Gián Chi, Thái Sử Gián Chi phất tay: "Đừng sợ, ta không nói ngươi." Hàn Chuẩn Tử như được đại xá, sắc mặt giãn ra ngay lập tức.

 

Ôn Hành hỏi Thái Sử Gián Chi: "Gián Chi, ngươi thấy chuyện này thế nào?" Thái Sử Gián Chi cười đáp: "Thái tử hỏi ta? Ta nghĩ thái tử sẽ có hứng thú với tộc Vu."

 

Ôn Hành nói: "Ta không nhớ gì nhiều, nên chẳng có hứng thú." Thái Sử Gián Chi nói: "Ồ, ta đề nghị thái tử đến xem qua, gia tộc này từng đứng sau ủng hộ ngài, nhưng khi phản bội cũng không chút nương tay. Ngày đó khi ngài bị lột bỏ thần cốt, đứt hết kinh mạch, chịu đủ loại tra tấn... tộc Vu đã góp phần không ít."

 

Sắc mặt Vương Đạo Hòa chợt sa sầm: "Thái Sử sư bá ngài nói gì?" Hàn Chuẩn Tử đứng bên cạnh nhìn Ôn Hành đầy nghi hoặc, lòng đầy kinh hãi, cảm thấy mình vừa nghe được một chuyện động trời. Hắn nghĩ có nên quỳ xuống thề bằng thần hồn, để tránh bị giết ngay tại đây hay không.

 

Thái Sử Gián Chi nói: "Ngươi biết sư tôn của ngươi từng là thái tử của Tiên giới, đúng không?" Vương Đạo Hòa gật đầu: "Con từng nghe lén mấy lần thấy sư tôn nhắc qua, có chuyện gì sao?" Thái Sử Gián Chi nói: "Ngươi biết không, Tiên tôn Chấp giới hiện nay, Thừa Lan, từng là thư đồng của sư tôn ngươi. Sư tôn ngươi đối đãi với hắn như thân thích, vậy mà hắn lại phản bội ngài."

 

Thái Sử Gián Chi thở dài đầy tiếc nuối: "Ngày trước, thái tử Hiên Viên cao quý nhường nào, vậy mà bị đám cẩu tặc đó hãm hại." Ông nhìn Ôn Hành với vẻ phức tạp: "Biến thành bộ dạng thế này..."

 

Ôn Hành không vui nói: "Gián Chi, ngươi nói thế là có ý gì? Khinh thường ta à?" Thái Sử Gián Chi thở dài: "Chỉ tiếc người tài đã mất..." rồi ngâm một đoạn thơ cổ, Ôn Hành nghe chẳng hiểu gì.

 

Ôn Hành thì không để tâm, nhưng Vương Đạo Hòa đập giường bật dậy, tức giận nói: "Quá đáng! Sao có thể bắt nạt sư tôn ta như vậy! Sư tôn ta ngốc như thế, sao họ lại nỡ ra tay! Sư tôn của ta chỉ có ta mới được bắt nạt, người khác không được phép! Là tộc Vu phải không? Ban đầu ta và họ vô oán vô thù, vốn có thể yên bình không đụng chạm, nhưng từ hôm nay, ta tuyên bố, Huyền Thiên Tông và tộc Vu không đội trời chung! Hàn Chuẩn Tử, ngươi mau truyền lệnh xuống, tất cả giao dịch với tộc Vu, tăng giá gấp đôi! Những phù văn pháp khí để bói toán, toàn bộ giá tăng gấp đôi!"

 

Vương Đạo Hòa giận dữ nói: "Dám bắt nạt sư tôn ta, không muốn sống nữa. Sư tôn, ngày mai con sẽ đi tộc Vu, đòi lại công bằng cho ngài!" Ôn Hành mỉm cười xoa đầu Vương Đạo Hòa: "Trước hết, cảm ơn ngươi đã bênh vực ta. Nhưng... ngươi vừa mới mắng ta, phải không?"

 

Vương Đạo Hòa lập tức nằm sụp xuống giường, đôi mắt đầy vẻ đáng thương nhìn Ôn Hành: "Sư tôn, ngài nói gì thế? Đệ tử làm sao có thể mắng sư tôn? Con còn yêu ngài chưa đủ nữa là." Ôn Hành thở dài: "Thật không biết phải nói ngươi thế nào."

 

Hàn Chuẩn Tử lập tức quỳ xuống đất lần nữa, như người bị chích đầy năng lượng, hắn chỉ trời thề thốt: "Ta, Hàn Chuẩn Tử, xin thề với đạo tâm, những gì ta nghe trong phòng hôm nay, sẽ không tiết lộ dù chỉ một chữ. Thân phận của lão tổ, có đánh chết ta cũng không nói ra! Nếu có trái lời, trời đánh thánh đâm!"

 

Ôn Hành thở dài nói: "Thôi được rồi, đừng thề nữa. Ngươi đã không phải lần đầu thề trước mặt ta. Lần trước ngươi cũng thề bằng đạo tâm, thế mà quay đầu lại ngươi vẫn bán đứng ta. Nói thật, ta chỉ muốn biết, ngươi thề bằng thần hồn, tại sao lại không có hiệu lực?"

 

Lần trước Hàn Chuẩn Tử cũng đã thề độc trước Ôn Hành, lúc đó cũng giơ ngón tay thề thốt, nhưng Ôn Hành không để tâm. Người nào thề trước mặt Ôn Hành, nếu làm trái lời thề đều bị đạo tâm phản phệ. Vậy tại sao Hàn Chuẩn Tử lại bình an vô sự?

 

Lúc này, Hàn Chuẩn Tử cười hì hì, rồi vung tay, trong lòng bàn tay hiện ra một đám linh khí tím đỏ. Ôn Hành nhìn kỹ, thấy trong đám linh khí đó có một con cổ trùng. Đây là loại cổ trùng mà trước đây hắn từng thấy khi Hàn Chuẩn Tử thi triển ảo thuật.

 

Hàn Chuẩn Tử nói: "Loại cổ trùng này gọi là Hồn cổ, là một loại trùng thần kỳ mà ta lấy được từ di tích Hỗn Độn Hải. Loại cổ trùng này có khả năng mê hoặc thần hồn của con người, vô hình vô thanh, chỉ cần phối hợp với linh khí là có thể dụ dỗ thần hồn khiến người ta mất phương hướng. Ngoài ra, ta còn có thể chuyển mọi thương tổn của mình lên cổ trùng."

 

Hàn Chuẩn Tử tự hào nói: "Lần trước khi ta phát thề trước mặt ngài, ta đã chuyển lời thề lên con cổ trùng này rồi." Ôn Hành hỏi: "Thế con cổ trùng đó đâu rồi?" Hàn Chuẩn Tử ngại ngùng cười đáp: "Tất nhiên là chết rồi."

 

Thái Sử Gián Chi trầm giọng: "Đây quả là một cách thoát thân không tồi. Nếu ngươi có hàng ngàn con cổ trùng, chẳng phải sẽ có hàng ngàn sinh mạng sao?" Hàn Chuẩn Tử cười cười, định tỏ ra bí ẩn, nhưng Vương Đạo Hòa ở bên cạnh lập tức vạch trần: "Làm gì có chuyện lợi hại như thế! Nếu hắn giỏi như vậy thì đã chẳng bị ta chế ngự. Loại cổ trùng có khả năng chuyển thương tổn, mỗi đời chỉ có hai con. Để nuôi một đời cổ trùng, cần ít nhất 5.000 năm."

 

Hàn Chuẩn Tử ngượng ngùng cười: "Hì hì, chỉ là như thế thôi." Ôn Hành và mọi người đã hiểu rõ, Hàn Chuẩn Tử chỉ đang khoe khoang khả năng của mình. Tuy nhiên, việc hắn dám chia sẻ bí mật này đã thể hiện sự chân thành.

 

Nhưng mọi người vẫn thấy khó hiểu, một kẻ xảo quyệt như Hàn Chuẩn Tử, làm sao lại dễ dàng quy phục dưới trướng Vương Đạo Hòa như vậy?

 

Vương Đạo Hòa nói với Hàn Chuẩn Tử: "Thôi được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta cùng đi đến tộc Vu, sư tôn ta cũng sẽ tham gia. Ngươi tìm cách chuẩn bị cho ngài một thân phận, đừng để người khác phát hiện." Hàn Chuẩn Tử nhanh chóng đáp: "Vâng, đại ca. Ngày mai, tại đại điện Thiên Cơ Phong, đệ sẽ đợi đại ca đến."

 

Hàn Chuẩn Tử cúi chào rồi lui ra. Vương Đạo Hòa định nói chuyện với Ôn Hành và Thái Sử Gián Chi, nhưng khi quay lại đã thấy hai người đang nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý. Vương Đạo Hòa rùng mình: "Sư tôn, có chuyện gì sao?"

 

Ôn Hành nói: "Ngươi thực sự chỉ đánh Hàn Chuẩn Tử một trận? Sao hắn lại ngoan ngoãn như vậy?" Vương Đạo Hòa tự hào đáp: "Chi tiết thì con không tiện nói, sợ làm bẩn tai sư tôn. Ngài chỉ cần biết rằng bây giờ Hàn Chuẩn Tử đã thuộc phe chúng ta, không dám phản bội nữa là được."

 

Ôn Hành gật đầu: "Vậy thì tốt. Thôi, ta không làm phiền ngươi nữa, nghỉ ngơi đi. Mai gặp lại." Vương Đạo Hòa thấy Ôn Hành định rời đi, liền nắm lấy tay áo ông: "Ơ? Sư tôn, ngài đi thật sao?"

 

Ôn Hành nghi ngờ nhìn hắn: "Chứ còn gì nữa?" Vương Đạo Hòa tỏ ra tội nghiệp: "Sư tôn... Ngài quên mất chuyện gì rồi phải không?"

 

Ôn Hành vỗ lên trán: "Ngươi muốn ta đọc truyện cho ngươi trước khi ngủ à?" Vương Đạo Hòa giật giật khóe miệng: "Ngài nghĩ con là tiểu sư đệ sao? Mau giải pháp thuật đi, chân và mông con đau lắm rồi. Thuốc mỡ ngài bôi không ăn thua gì cả. Còn nữa, ngài nhìn mặt con xem, bị đánh đến bầm dập thế này, ngày mai làm sao con đi gặp người ta được?"

 

Ôn Hành bật cười, đúng là ông đã quên mất chuyện này. Sau khi bị đánh bằng Đạo mộc, không loại linh đan diệu dược nào có tác dụng, chỉ có Ôn Hành giải trừ pháp thuật mới giúp giảm đau. Vương Đạo Hòa đã quen với việc bị đánh, nếu là người khác bị Ôn Hành đánh một trận thì đã chỉ có thể nằm rên rỉ, còn hắn vẫn có thể nhảy nhót.

 

Ôn Hành vung tay búng nhẹ lên trán Vương Đạo Hòa: "Lần sau phải biết nhớ mà cẩn thận hơn, hiểu chưa?" Vương Đạo Hòa sờ trán, cười toe toét, gật đầu liên tục: "Con biết rồi, biết rồi! Sư tôn thật tuyệt, con yêu ngài!"

 

Ôn Hành cười: "Đừng giả vờ nữa. Ngươi nghĩ mình là Vân Thanh sao? Học nó nói mấy câu đó à? Ngươi ít gây rắc rối thì còn tốt hơn là nói những lời đó."

 

Sáng hôm sau, vào giờ Thìn, Ôn Hành đã đứng trước đại điện Thiên Cơ Phong, tay cầm cây gậy ăn xin. Đệ tử Thiên Cơ Phong đi qua thấy ông đều cúi chào: "Tam trưởng lão khỏe." "Tam trưởng lão, ngài đã xuất quan rồi ạ?" Ôn Hành gật đầu: "Ừ, sớm thôi."

 

Ông truyền âm cho Thái Sử Gián Chi: "Gián Chi, ngươi nhìn ta xem, ta thực sự trông giống vị tam trưởng lão này lắm sao?" Thái Sử Gián Chi đã biến thành một con kim long nhỏ, cuộn quanh cây gậy ăn xin. Nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn mặt Ôn Hành: "Ta thấy ngài chẳng khác gì trước đây."

 

Ôn Hành gãi gãi má: "Ta vẫn thấy mình là Ôn Hành mà. Tại sao đám đệ tử này lại nhận nhầm ta thành tam trưởng lão của Huyền Thiên Tông?" Dĩ nhiên, tam trưởng lão này không phải là người của Huyền Thiên Tông ở hạ giới. Huyền Thiên Tông mà Vương Đạo Hòa lập ra đã được đổi tên theo hắn, nên xét về vai vế, những người này đều là đồ tôn của hắn.

 

Lúc này, Hàn Chuẩn Tử từ đại điện bước ra, ghé vào tai Ôn Hành thì thầm: "Lão tổ, ngài đừng hành động gì quá đáng, đừng để gi ết chết cổ trùng của ta, nếu không thân phận của ngài sẽ bị lộ. Ngài phải nhớ, hôm nay ngài là Đằng Lục, tam sư đệ của ta."

 

Ôn Hành vô thức muốn sờ tai trái của mình. Ông có thể cảm nhận được rằng trên dái tai mình có một con cổ trùng vô hình với người khác. Con cổ trùng này chỉ hiện ra khi Hàn Chuẩn Tử chủ động để người khác nhìn thấy. Tuy nhiên, Ôn Hành lại có thể nhìn thấy nó, lần *****ên ông đã vô tình đập chết nó. Có lẽ đó là một loại thiên phú đặc biệt?

 

Sáng nay, Hàn Chuẩn Tử đã đến động phủ của Ngữ Yên để giúp Ôn Hành cải trang. Hắn chuẩn bị hai con cổ trùng, định cải trang cho cả Thái Sử Gián Chi và Ôn Hành thành đệ tử của Huyền Thiên Tông. Nhưng không ngờ Thái Sử Gián Chi đã biến thành một con kim long nhỏ quấn quanh cây gậy, Ôn Hành chỉ cần dùng tay áo che lại là hoàn toàn giấu được hắn.

 

Người mà Hàn Chuẩn Tử chọn cho Ôn Hành cải trang tên là Đằng Lục, pháp khí thường dùng là một chiếc bát quái bàn. Ôn Hành không biết dùng bát quái bàn, nhưng không sao, vì Đằng Lục là người thường xuyên bế quan, lâu lâu mới ra ngoài chỉ để thông báo rằng mình vẫn còn sống và bảo người ta đừng lo lắng về mình, nhưng cũng chẳng mấy ai quan tâm đ ến hắn.

 

Hàn Chuẩn Tử nói: "Lão tổ chỉ cần theo chúng ta, thân phận này rất an toàn. Đằng sư đệ là người ít nói, ngoài vài đệ tử trọng yếu của Huyền Thiên Tông ra thì không ai trong ba đảo còn lại biết đến hắn." Ôn Hành giơ ngón cái: "Giỏi thật!" Hàn Chuẩn Tử cúi người: "Quá khen, quá khen."

 

Một lát sau, Vương Đạo Hòa từ đại điện bước ra. Ôn Hành nhìn kỹ và bật cười, Vương Đạo Hòa đội mũ rộng vành che mặt, mặc đạo bào vàng, một tay cầm bát quái bàn, tay kia cầm Ưu Đàm bát. Ôn Hành không nhịn được cười: "Đạo Hòa hóa trang thế này đúng là giống thần côn thật."

 

Thái Sử Gián Chi hừ hừ: "Trong đám người này, chỉ có ngươi là không giống thần côn." Ôn Hành nói: "Ta không giỏi lừa người, nhưng những gì ta nói ra hầu hết đều là sự thật." Thái Sử Gián Chi thản nhiên đáp: "Không, ta không nói về việc đó."

 

Ôn Hành nghi hoặc hỏi: "Không phải sao? Vậy ngươi nói cái gì?" Thái Sử Gián Chi từng chữ từng chữ nhấn mạnh: "Về ngoại hình, ngươi trông giống như một kẻ ăn xin." Ôn Hành cứng họng: "Đúng là không hổ danh Gián Chi, đến điều này mà ngươi cũng nhận ra." Thái Sử Gián Chi khiêm tốn nói: "Quá khen, quá khen."

 

Hai chiếc lá nhỏ trên cây gậy Đạo mộc vỗ vỗ như đang cười.

 

Vương Đạo Hòa quan sát xung quanh, Hàn Chuẩn Tử điểm danh Đằng Lục. Hai người theo sau Vương Đạo Hòa, điệu bộ vô cùng ra dáng khi bước lên một thanh kiếm bát quái. Linh kiếm bay vút lên từ đỉnh Thiên Cơ Phong.

 

Ôn Hành cúi xuống nhìn, thấy một hàng dài người đang xếp hàng. Ông hỏi: "Nhiều người như vậy muốn gặp ngươi, làm sao ngươi lo hết được?" Vương Đạo Hòa nói: "Làm sao ta có thể gặp hết bọn họ? Ở Thiên Cơ Tông đã có sẵn một nhóm người chuyên bói toán tính toán. Ta phân họ ra thành ba nhóm, đặt trong ba căn phòng, dùng thủy kính nối với bên ngoài. Khi có người đến hỏi chuyện, họ sẽ đồng thời bói toán. Kết quả sẽ được quyết định dựa trên số đông. Cách này nhanh, kết quả chính xác, mà tiền cũng vào nhanh."

 

Hàn Chuẩn Tử nheo mắt: "Kể từ khi đại ca tiếp quản Thiên Cơ Tông, danh tiếng của tông ngày càng tốt hơn, ai cũng nói Thiên Cơ Tán Nhân quả là danh bất hư truyền." Ôn Hành suy nghĩ một lát rồi hỏi Vương Đạo Hòa: "Thế không có lần nào tính sai sao?"

 

Vương Đạo Hòa nói: "Những người đến đây để xin bói mệnh, bản thân họ vốn đã thiếu tự tin. Dù có bói sai, chỉ cần nói rằng mệnh số có thể thay đổi là xong. Hơn nữa, đa số bọn họ đến để hỏi về các bảo vật linh thiêng, như hỏi nơi nào có linh bảo, khi nào họ có thể đột phá, hay vật gì rơi ở đâu. Những câu hỏi như thế này vẫn có thể bói được, vì những người của Thiên Cơ Tông không phải chỉ là hư danh, họ thực sự có khả năng khám phá thiên cơ."

 

Ôn Hành giơ ngón cái khen ngợi Vương Đạo Hòa: "Nghe như vậy, có lẽ ta nên đến hỏi một chút." Vương Đạo Hòa tò mò: "Ngài muốn hỏi gì?" Ôn Hành nói: "Ta muốn hỏi khi nào sư mẫu của ngươi có thể thành công đột phá, hiện giờ tu luyện đến đâu, và khi nào có thể gặp mặt."

 

Vương Đạo Hòa trầm ngâm một lát rồi nói: "Sư tôn, đó là ba câu hỏi. Mỗi câu hỏi tốn năm mạch linh, tổng cộng là mười lăm mạch linh. Và... ngài chắc không phải đang định phá rối đâu chứ? Ngài tự mình chẳng phải cũng biết bói toán sao?"

 

Ôn Hành thản nhiên đáp: "Thầy thuốc không tự chữa bệnh cho mình, ngươi chẳng biết rằng ta chưa bao giờ tự bói mệnh mình chính xác cả?" Vương Đạo Hòa tỏ vẻ ấm ức: "Nhưng sư tôn, chẳng có ai có thể bói chính xác mệnh số của ngài mà."

 

Khi đang nói, trước mắt họ xuất hiện một thành phố vô cùng sầm uất và nhộn nhịp, với những tòa lầu các trên không, vô số tu sĩ bay qua bay lại. Ôn Hành nhận ra đây chính là thành phố mà lần *****ên ông đến.

 

Ôn Hành hỏi: "Ta vẫn chưa biết thành này gọi là gì." Dựa trên hiểu biết của ông về thượng giới, ông đoán thành này có thể tên là Thiên Cơ Thành, bởi vì các đảo ở đây đều mang tên Thiên Cơ. Nhưng Hàn Chuẩn Tử cười nói: "Lão tổ, thành này tên là Thành Gia Ô."

 

Thì ra trước đây thành phố này không tồn tại, nhưng sau khi tộc Vu chuyển đến, đã thu hút rất nhiều tu sĩ đến, dần dần hình thành nên thành phố lớn này.

 

Vương Đạo Hòa nói: "Chín phần tài sản ở Thành Gia Ô thuộc về nhà họ Thành. Tuy nhiên, ở những thành phố khác, Thiên Cơ Tông vẫn nắm giữ quyền lực lớn, nên mới có thể duy trì mối quan hệ hòa bình giữa Thiên Cơ Tông và tộc Vu." Thái Sử Gián Chi tiếp lời: "Không chỉ vậy, tộc Vu cũng rất kín đáo, đã thu mình nhiều trong hàng vạn năm qua. Có lẽ là vì họ cảm thấy tội lỗi."

 

Người của tộc Vu từng dựa vào những lời tiên đoán sai lầm mà tập thể phản bội, nhưng sau khi Hiên Viên Luật lên nắm quyền, chỉ ban cho Thành Lan một chức Chấp Giới Tiên Tôn. Không biết liệu tộc Vu có hối hận hay không.

 

Bát quái kiếm hướng về phía bắc của thành, nơi có một hồ nước tròn. Hồ này nổi bật một cách kỳ lạ, vô cùng tròn, như thể được đo đạc một cách chính xác. Thông thường, hồ nước thường có hình dạng không đều, nhưng mặt nước hồ này lại đều đặn, màu xanh dương in bóng núi non xung quanh, tạo nên sự khác biệt hoàn toàn với những hồ nước tự nhiên khác.

 

Thái Sử Gián Chi nói: "Đó chính là trận pháp Vấn Thiên của tộc Vu." Ôn Hành ngạc nhiên: "Cái gì? Đó không phải là hồ nước sao?"

 

Thái Sử Gián Chi giải thích: "Hồ nước này là kết quả của sức mạnh trận pháp Vấn Thiên va chạm lâu dài mà tạo thành, vì vậy nó mới có hình tròn hoàn hảo như vậy." Ôn Hành gật đầu: "Ta đã mở mang tầm mắt." Ông tò mò trận pháp Vấn Thiên này là loại trận pháp gì mà có thể tạo ra một hồ nước lớn như vậy.

 

Bên cạnh hồ, có những công trình cổ kính được sắp xếp theo hình bát quái. Tòa nhà lớn nhất đối diện hồ, phía trước là một quảng trường trắng. Trên quảng trường, một số người đang đứng, và Hàn Chuẩn Tử cưỡi kiếm bay nhanh về phía đó.

 

Sau khi hạ xuống, có ba người lập tức bước tới. Một người râu tóc bạc phơ nhưng khuôn mặt hồng hào, trông như tiên phong đạo cốt. Vương Đạo Hòa truyền âm cho Ôn Hành: "Người này tên là Cẩu Bất Lý, là tông chủ của Lục Nhâm Tông." Ôn Hành ngạc nhiên, tên này... thật khó nói.

 

Bên cạnh Cẩu Bất Lý là một người đàn ông trung niên cao gầy, để râu và tóc xõa tung, trông có vẻ phóng khoáng. Vương Đạo Hòa nói: "Đó là Mai Thiên Lợi của Phù Sinh Tông."

 

Người thứ ba là một người đàn ông trông rất buồn bã, lông mày và miệng đều chùng xuống, như thể sắp khóc đến nơi. Vương Đạo Hòa nói: "Đây là Vu Môn Trung của Vô Vọng Lâu."

 

Ôn Hành vừa định ghi nhớ những đặc điểm của mấy người này, thì nghe Vương Đạo Hòa nói tiếp: "Những người này chỉ là loại đánh võ mồm, sư tôn không cần quan tâm đ ến họ, chỉ là đám chuyên lừa người." Thế thì cũng không cần để ý đến họ.

 

Cẩu Bất Lý và những người kia liền cúi chào Hàn Chuẩn Tử và Vương Đạo Hòa, nói vài lời tâng bốc. Ôn Hành đứng bên cạnh nghe mà cảm thán, quả không hổ danh là thần côn, những lời khen của họ đều đánh trúng tâm can. Tuy nhiên, những lời khen đó không phải dành cho ông.

 

Lúc này, từ một tòa lầu cạnh quảng trường, hai người bước ra. Hai người này có vẻ ngoài thanh tú và giống nhau. Chỉ khác là một người trông rất u sầu, còn người kia thì đầy vẻ vui tươi. Vương Đạo Hòa nói: "Đây chính là hai nhân vật trụ cột của tộc Vu hiện nay. Người bên trái, trông như bị đòi nợ, là Thành Thông, còn người bên phải, mặt mày rạng rỡ, là Thành Đạt. Ta từng giao thiệp với hai người này vài lần, họ trơn như lươn, không dễ đối phó."

 

Thành Thông và Thành Đạt cúi chào, Thành Đạt nói: "Cảm tạ các đạo hữu đã nghĩa hiệp tương trợ. Thành gia chúng ta gặp đại nạn, Vấn Thiên Bàn bị kẻ trộm lấy mất, giờ không biết tung tích ở đâu. Thành gia không thể bói toán được nữa, gia chủ vì vậy mà tức giận đến mức phải bế quan. Hôm nay, chúng tôi mời các vị đến, có hai việc cần nhờ vả. Thứ nhất, mấy ngày nay chúng tôi đã bắt được một nhóm người hành tung khả nghi tại Thừa Huệ giới, hy vọng các vị có thể giúp phân biệt xem liệu kẻ trộm có trong số đó không. Thứ hai, nếu kẻ trộm không ở trong đó, xin các vị giúp bói toán tìm ra tung tích của Vấn Thiên Bàn. Nếu có thể tìm lại, Thành gia chúng tôi vô cùng cảm kích."

 

Lời cảm kích của Thành gia không phải là chuyện đùa, nghe vậy, các đảo chủ, tông chủ và trưởng lão có mặt tại quảng trường đều đồng loạt lên tiếng: "Chúng tôi sẽ dốc hết sức."

 

Lúc này, một luồng linh quang từ xa bay tới. Ôn Hành nhíu mày, nhìn về phía linh quang. Thấy trên luồng linh quang có một người, người này cao ráo, tuấn tú, nhưng đôi mắt bị bịt kín bởi một dải lụa đen. Hắn mặc áo đen, phong thái bất phàm, nhưng toàn thân lại tỏa ra một luồng khí âm u, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở khi nhìn vào.

 

Cẩu Bất Lý và những người khác kinh ngạc thốt lên: "Là Chấp Đạo Tiên Tôn! Thành Lan Tiên Tôn đã xuống đây!"

 

Thái Sử Gián Chi hừ một tiếng: "Tên phản bội đó cuối cùng cũng quay lại. Xem ra việc Vấn Thiên Bàn bị lấy mất đã khiến hắn cũng sốt ruột. Tốt lắm."

 

Ôn Hành nhìn xa về phía Thành Lan, trong đầu vang lên tiếng ai đó gọi tên ông: "Thái tử điện hạ, điện hạ..."

 

"Thái tử, ngài sao vậy?" Thái Sử Gián Chi leo từ cây gậy lên tay Ôn Hành, gọi ông trở về hiện tại. Ôn Hành nói: "Vừa rồi ta nghe thấy có ai đó trong đầu gọi tên ta."

 

Thái Sử Gián Chi nói: "Có lẽ là do ngài nhìn thấy Thành Lan, nên nhớ lại một vài chuyện, không có gì lạ." Ôn Hành nheo mắt nhìn người đàn ông từ xa đang tiến tới gần, đó chính là Thành Lan, thư đồng của ông ngày trước.

 

Lời tác giả:
Vương Đạo Hòa: Sư tôn, con yêu ngài!
Ôn Hành: Nghiệt đồ, ta tin ngươi là đồ quỷ!
Vân Thanh: Sư tôn, con yêu ngài!
Ôn Hành: Ngoan, sư tôn cũng yêu con.
Đúng là sự khác biệt trong cách đối xử.

 

Trận chiến với Thành Lan sẽ diễn ra vào tháng sau, trước tiên phải đón Vân Thanh về đã. Vân Thanh đáng yêu của chúng ta còn có một câu chuyện khó nói với Thành Lan.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.