Lúc này Chung Ức hoàn toàn lạc lõng, chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông đang nói điều gì đó, nhưng cô không chú ý nghe xem anh đang nói gì.
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước một quán cà phê, Chu Thời Diệc xuống xe, Chung Ức thoáng ngẩn người, rồi chợt đoán ra điều gì đó.
Chỉ lát sau, người đàn ông cầm một cốc cà phê trên tay đi ra, bộ vest sẫm màu chỉnh tề, khí chất nổi bật, khiến người đi đường không khỏi ngoái nhìn.
Anh trở lại trong xe, đóng cửa lại, cách biệt hoàn toàn với sự ồn ã ngoài kia.
Chu Thời Diệc đưa ly cà phê sang phía cô: “Latte.”
Chung Ức tay vẫn đặt lên chiếc túi trước người, không nhúc nhích: “Cảm ơn, em không uống đâu, anh uống đi.”
Ly cà phê được đặt hờ trên hộc tủ tay của xe, nhưng Chu Thời Diệc không lấy về, cuối cùng anh vẫn lên tiếng giải thích: “Ba năm rồi không pha, tay hơi vụng. Ở nhà cũng không có đậu đỏ mật ong.” Vừa nói, anh vừa mở nắp chiếc ly giấy.
Chỉ trong khoảnh khắc, hương cà phê nồng nàn xen lẫn vị ngọt ngào như ùa thẳng vào khứu giác.
Chung Ức cuối cùng không thể cưỡng lại, nghiêng đầu liếc nhìn anh.
Chu Thời Diệc không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ đưa ly cà phê về phía tay cô.
Không hiểu sao, Chung Ức lại nhớ tới những lần họ từng giận dỗi nhau, anh cũng chẳng nhiều lời, chỉ ôm cô vào lòng dỗ dành cho tới khi cô nguôi giận.
Những ký ức ấy khi thì rõ nét, khi lại mờ nhòe.
Cô khẽ giơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-xay-gio-mau-xanh-mong-tieu-nhi/2787500/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.