Chung Ức bắt đầu ăn miếng dưa hấu thứ hai, người đàn ông đứng dậy rời đi.
Cô ngẩng đầu lên: “Chỗ anh có còn không? Em nhớ đã gửi anh hai tấm.”
“Chính em cũng nói là chỉ có hai tấm. Đủ dùng không?”
Anh bước khoan thai ra khỏi chiếc chòi, không hề phủ nhận việc mình vẫn còn lưu những tấm ảnh năm xưa.
“Chu Thời Diệc.” Cô gọi với theo bóng lưng anh.
Anh quay người lại, chờ cô nói tiếp.
“Anh còn giữ mấy bức ảnh cũ trong điện thoại không? Nếu còn, gửi cho em một bản.” Cô không chỉ xoá hết ảnh cưới, mà còn dọn sạch cả album ảnh trong điện thoại.
Chu Thời Diệc lặng lẽ nhìn cô mấy giây, không đáp, quay người trở vào nhà.
Lúc trở ra, trên tay anh cầm thêm một gói khăn giấy.
Chung Ức rút hai tờ: “Cảm ơn anh.”
Lần này anh không ngồi đối diện mà ngồi xuống cạnh cô.
Khoảng cách giữa hai người vẫn như lúc ngồi thuyền, áo quần không hề chạm nhau, nhưng hơi thở lại quấn quýt giao hòa.
Anh đưa tay ra: “Điện thoại.”
Hai chiếc điện thoại đặt cạnh nhau, Chung Ức chỉ thấy những ngón tay thon dài của anh lướt nhẹ trên album ảnh của cô, chỉ lướt vài giây đã dừng lại, bắt đầu chọn lọc những tấm ảnh có liên quan đến hai người, rồi chuyển qua cho cô bằng tính năng chia sẻ không dây.
Anh vốn không thích chụp ảnh, những lúc bên nhau, thỉnh thoảng mới chủ động chụp cho cô một tấm, phần lớn ảnh đều là cô gửi cho anh.
Hơn trăm tấm ảnh được chuyển rất nhanh.
Chu Thời Diệc đưa lại điện thoại cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-xay-gio-mau-xanh-mong-tieu-nhi/2787509/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.