Người quản lý cất điện thoại giúp, rồi nhét cốc cà phê vào tay bà: “Uống thử xem.”
Trong ly cà phê giấy có để một chiếc thìa cán dài.
Trừ những lúc quay đêm cần tỉnh táo, Chung Chước Hoa gần như không đụng tới cà phê. Dù thỉnh thoảng công việc bắt buộc, bà cũng chỉ uống espresso nguyên chất, không bao giờ cho đường, càng không cần dùng thìa.
“Sao lại để thìa vào đây?”
“Trong đó có đậu đỏ mật mà con gái chị thích nhất đấy.”
Chung Chước Hoa lập tức hiểu ra, đậu đỏ mật là do Giang Tĩnh Uyên dặn tài xế mang đến, còn đặc biệt nhắc phải cho vào cà phê.
Người đàn ông này, những lúc thế này chỉ biết lấy con gái ra làm bia đỡ đạn.
Bản thân bà chưa chắc ăn, nhưng những thứ con gái thích, dù có ngọt đến mức ngấy, bà cũng sẽ nếm thử một chút.
Chung Chước Hoa múc một thìa đưa lên miệng, lông mày nhíu chặt, nuốt xuống còn thấy ngấy cổ họng.
Bà đặt thìa sang một bên, chỉ uống cà phê.
Cho quá nhiều đậu đỏ rồi, vị đắng của cà phê còn đâu nữa.
Người quản lý trêu: “Chị nhìn biểu cảm của chị đi, ai không biết lại tưởng đang ăn hoàng liên* đấy.”
*Hoàng liên: là một loại thảo dược Đông y, có vị rất đắng, thường được dùng để thanh nhiệt, giải độc, kháng viêm. “Trước kia chưa từng ăn món gì ngấy đến mức này. Con nhóc này càng lúc càng thích đồ ngọt!” Người quản lý bật cười: “Cũng hết cách thôi, ai bảo Tiểu Ức nhà mình vừa khéo đầu thai lại vừa khéo được di truyền, ăn đồ ngọt thay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-xay-gio-mau-xanh-mong-tieu-nhi/2787510/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.