🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Người quản lý cất điện thoại giúp, rồi nhét cốc cà phê vào tay bà: “Uống thử xem.”
Trong ly cà phê giấy có để một chiếc thìa cán dài.

Trừ những lúc quay đêm cần tỉnh táo, Chung Chước Hoa gần như không đụng tới cà phê. Dù thỉnh thoảng công việc bắt buộc, bà cũng chỉ uống espresso nguyên chất, không bao giờ cho đường, càng không cần dùng thìa.

“Sao lại để thìa vào đây?”

“Trong đó có đậu đỏ mật mà con gái chị thích nhất đấy.”

Chung Chước Hoa lập tức hiểu ra, đậu đỏ mật là do Giang Tĩnh Uyên dặn tài xế mang đến, còn đặc biệt nhắc phải cho vào cà phê.

Người đàn ông này, những lúc thế này chỉ biết lấy con gái ra làm bia đỡ đạn.

Bản thân bà chưa chắc ăn, nhưng những thứ con gái thích, dù có ngọt đến mức ngấy, bà cũng sẽ nếm thử một chút.

Chung Chước Hoa múc một thìa đưa lên miệng, lông mày nhíu chặt, nuốt xuống còn thấy ngấy cổ họng.

Bà đặt thìa sang một bên, chỉ uống cà phê.

Cho quá nhiều đậu đỏ rồi, vị đắng của cà phê còn đâu nữa.

Người quản lý trêu: “Chị nhìn biểu cảm của chị đi, ai không biết lại tưởng đang ăn hoàng liên* đấy.”

*Hoàng liên: là một loại thảo dược Đông y, có vị rất đắng, thường được dùng để thanh nhiệt, giải độc, kháng viêm.

“Trước kia chưa từng ăn món gì ngấy đến mức này. Con nhóc này càng lúc càng thích đồ ngọt!”

Người quản lý bật cười: “Cũng hết cách thôi, ai bảo Tiểu Ức nhà mình vừa khéo đầu thai lại vừa khéo được di truyền, ăn đồ ngọt thay cơm cũng chẳng béo lên, da dẻ vẫn trắng mịn như nước.” Chung Ức di truyền làn da trắng lạnh của Chung Chước Hoa, toàn thân trắng mịn đến mức phát sáng, không chút tì vết.

Chung Chước Hoa bất lực: “Con bé cứ mặc sức ăn uống vậy đấy.”

Người quản lý sửa lại từ và phát âm cho bà: “Là ăn uống thoải mái*.”

*Bên Trung hay dùng cụm từ bốn chữ, nghĩa của cụm này vốn là ăn uống, tiêu dùng không giới hạn, nhưng Chung Chước Hoa đã nói nhầm cụm từ bốn chữ này.

Chung Chước Hoa tức đến bật cười: “Chị nói tiếng phổ thông bây giờ chuẩn lắm rồi đấy nhé? Ngay cả phương ngữ chị còn nói được nữa kìa.”

Người quản lý không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bà.

Chung Chước Hoa nhấp một ngụm cà phê, không nỡ trách con gái, bèn đổ lên đầu Giang Tĩnh Uyên: “Tất cả là do anh ta không có giới hạn, con bé muốn làm gì là làm! Biết thế năm đó đã không để anh ta nuôi! Theo con đi học vẽ hơn chục năm, vậy mà một bức ra hồn cũng không có!”

Người quản lý nói: “Chắc là do gen thôi.”

“…”

Bị nói khịa, Chung Chước Hoa vừa uống cà phê vừa bật cười, suýt nữa thì sặc.

Bà không muốn nói nhiều với người quản lý, liền mở kịch bản học thoại.

“Những lời đồn trên mạng, chủ tịch Giang nói gì không?” Người quản lý hỏi.

Chung Chước Hoa vừa uống cà phê vừa cúi đầu xem kịch bản, nhẹ giọng đáp: “Không nói gì cả.”

“Anh ấy đợi chị quyết định?”

“Ừm.” Giang Tĩnh Uyên từng nói, chuyện công khai mối quan hệ của hai người, bao giờ công khai, như thế nào, đều do bà quyết định.

Nhưng có một số việc, vẫn cần ông đích thân lên tiếng.

Người quản lý: “Chỉ cần không phải chủ tịch Giang không muốn công khai là được.”

“Anh ta cũng chẳng dám đâu, trừ khi không cần con gái nữa.”

Dù Chung Chước Hoa có bao nhiêu điều bất mãn với Giang Tĩnh Uyên, nhưng cũng phải thừa nhận, ông là kiểu người cuồng con gái. Con gái do một tay ông nuôi lớn, vì con mà có thể từ bỏ cả sự nghiệp, sao nỡ để con buồn.

Nếu năm đó không có con gái, hai người cũng chẳng thể đi được đến hôm nay.

Trong lúc họ đang trò chuyện, lại có tin mới leo lên hotsearch.

Đạo diễn Úc, người từng hợp tác với Chung Chước Hoa, đã đích thân lên tiếng đính chính. Ông chia sẻ lại bức ảnh Chung Chước Hoa hẹn hò buổi đêm, kèm theo nội dung: Càng lan truyền tin càng khoa trương! Đây là tài xế của studio Lộ Trình đến đưa vé concert!

Bộ phim với chủ đề lấy từ hiện thực mà Chung Chước Hoa hợp tác cùng Lộ Trình, đạo diễn chính là đạo diễn Úc.

Khi đó trên mạng còn lan truyền rằng, chính nhờ đạo diễn Úc có uy tín nên mới mời được Chung Chước Hoa vào vai mẹ của Lộ Trình.

Đạo diễn nổi tiếng đích thân lên tiếng thanh minh, dư luận về việc Chung Chước Hoa bí mật gặp mặt kim chủ cũ bắt đầu chuyển hướng.

Chung Chước Hoa xem xong bài thanh minh, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nghẹn họng.

Sao Giang Tĩnh Uyên lại thành tài xế rồi?

Hơn nữa còn là tài xế của studio Lộ Trình.

Bà quay sang nhìn quản lý của mình, hỏi: “Sao lại đồn thành thế này rồi?”

Quản lý cũng hoang mang không kém, chỉ đoán được một khả năng: “Chị hạ phiên tham gia phim của ông ấy, hay ông ấy muốn bán một mối nhân tình?”

Nhưng lý do này nghe cũng không hợp lý.

Theo lý mà nói, đạo diễn Úc biết rõ người trong ảnh là Giang Tĩnh Uyên, sao có thể trơ mắt nói dối để thanh minh được.

Tuy ông có chút giao tình với Chung Chước Hoa, nhưng không đến mức lấy danh tiếng nhiều năm của mình ra mạo hiểm.

Dù sao việc gặp mặt ban đêm là thật, giấy không gói được lửa.

Chuyện tại sao đạo diễn Úc lại đích thân ra mặt, nói ra thì rất dài…

Lộ Trình và người đại diện là chị Sầm trở lại Bắc Thành quay quảng cáo cho ô tô Khôn Thần, buổi tối xong công việc liền hẹn đạo diễn Úc và mấy người bạn trong giới ăn tối, trong bữa ăn, họ nhắc đến tin đồn Chung Chước Hoa đêm hôm gặp mặt kim chủ cũ.

Chị Sầm tức giận mắng luôn tại chỗ: “Đám phóng viên săn tin này vì câu view mà chẳng cần mặt mũi nữa rồi! Cái ảnh mờ tịt thế kia mà lại bảo là Giang Tĩnh Uyên! Giang Tĩnh Uyên cái gì chứ, là tài xế nhà tôi đi đưa vé concert cho chị Chung, ai ngờ lại bị chụp! Liên lụy chị ấy bị đào cả đống tin xấu ngày xưa lên, đúng là xúi quẩy!”

Bạn bè đích thân nói, đạo diễn Úc tất nhiên không nghi ngờ gì.

Làm sao ông nghĩ được chị Sầm nói linh tinh, đi đào hố hại người.

Lúc họ ăn lẩu tán chuyện, tin Chung Chước Hoa ban đêm gặp mặt kim chủ cũ còn chưa lên hot search, chỉ đang truyền trong giới.

Kết quả, trưa nay tin tức bỗng nhiên bùng nổ.

Đúng lúc trưa nay đạo diễn Úc có uống chút rượu, mượn men say khí thế hào hiệp, thế là có bài thanh minh đăng trên Weibo.

Chung Ức ngủ trưa nửa tiếng, tỉnh dậy xem điện thoại, bố cô đã biến thành tài xế của studio Lộ Trình.

Không chỉ cô, tất cả mọi người đều trở tay không kịp.

Lộ Trình là một sự tồn tại rất nhạy cảm.

Cô vội vã thay đồ ngủ, chạy ra sân tìm bố.

“Bố!”

Dưới chòi hóng mát, bốn người vẫn đang bình thản đánh bài.

“Tỉnh rồi à?” Giang Tĩnh Uyên vỗ vỗ ghế, bảo con gái ngồi xuống cạnh mình.

“Cái lưng của tôi, ngồi lâu là lại đau.” Sư mẫu vờ lấy tay đấm đấm sau lưng mình.

Thầy Ngu phối hợp ăn ý: “Không dán cao à?” 

“Chưa, mải đánh bài quên mất.” 

“Thôi đừng đánh nữa, đi dán cao cho bà đã.”

Hai vợ chồng kiếm cớ đi dán cao để rời đi, cho cả nhà họ tiện bàn bạc đối sách.

Giang Tĩnh Uyên bóc một quả nhót tươi đưa cho con gái: “Lúc con ngủ người ta vừa giao đến đấy.”

Chung Ức vừa nhai miếng quả ngọt thanh mát vừa hỏi bố: “Sao lại thành tài xế rồi ạ?”

“Quản lý của Lộ Trình thanh minh giúp trong giới, cuối cùng lại thành ra như thế.”

Giang Tĩnh Uyên an ủi con gái: “Không sao, bố vừa giải thích với Thời Diệc rồi, dù có cần thanh minh thì cho dù là mẹ con hay bố cũng chẳng bao giờ nhờ người ngoài như Lộ Trình giúp đâu.”

Nói xong, ông trêu chọc Chu Thời Diệc: “Ngày trước lúc gọi bố là anh ba, con bảo sẽ giúp thúc đẩy chuyện tình cảm của bố mẹ, giờ cơ hội đến rồi đấy.”

Chu Thời Diệc chỉ cười nhẹ.

Bây giờ Giang Tĩnh Uyên đã là bố vợ, không tiện đáp lại trò đùa này nữa.

Chung Ức lo cho mẹ: “Bao giờ bố quay lại Thượng Hải ạ?”

“Để tính sau.” Giang Tĩnh Uyên đứng dậy, trước khi đi lại bóc thêm một quả nhót nữa đưa cho con gái: “Bố đi gọi điện cho mẹ con.” Ông cầm điện thoại rời đi.

Về tới phòng mình, ông bấm số của vợ.

Đầu dây bên kia mười mấy giây sau mới nhấc máy.

“Có chuyện gì?” Giọng điệu lạnh nhạt.

Giang Tĩnh Uyên: “Báo với em một câu, tối nay anh sẽ về nhà ngủ.” 

Bất luận bà có muốn gặp ông hay không, lúc này vẫn nên ở cạnh bà.

Chung Chước Hoa: “Anh đừng về, tôi không định phản hồi cũng không định công khai. Tháng năm Tiểu Ức tổ chức đám cưới rồi, tôi không muốn trước khi con cưới lại ồn ào khắp nơi như vậy.”

Từ khi vụ việc lộ ra đến giờ, bà vẫn không ngừng dằn vặt, trong lòng vừa mong cánh paparazzi đào lên tin bà sinh con từ hai mươi sáu năm trước, để sau này có thể đường hoàng đưa con gái đi dạo phố, nhưng lại vừa sợ dư luận phản ứng dữ dội, liên lụy đến con gái và con rể.

Chuyện quá hệ trọng, bà bình tĩnh nói với Giang Tĩnh Uyên: “Tiểu Ức giờ đã kết hôn rồi, chuyện thân thế không chỉ ảnh hưởng đến riêng con bé, mà còn liên lụy tới cả Chu Thời Diệc và ô tô Khôn Thần.”

Bà buộc lòng phải suy xét chu toàn.

Về phần tin đồn với Giang Tĩnh Uyên, đạo diễn Úc ra mặt thanh minh đã giúp rất nhiều.

Những tin trước kia vài ngày nữa sẽ dần hạ nhiệt.

Danh tiếng của bà có tổn hại thì cứ tổn hại đi, dù sao bà cũng chẳng còn danh tiếng tốt đẹp gì để mà giữ nữa.

Bà lại nhắc nhở thêm lần nữa: “Anh đừng về, nhỡ đâu dưới nhà có phóng viên đang rình.”

Giang Tĩnh Uyên vẫn khăng khăng muốn về: “Ngược lại những lúc như thế này là an toàn nhất. Không sao đâu, anh sẽ chú ý. Hơn nữa, tối hôm đó lúc đợi em ở dưới nhà, anh ngồi xe của Chu Thời Diệc, người ngoài không ai biết biển số xe của anh cả.”

Lúc này, dưới chòi nghỉ trong sân, chỉ còn nghe tiếng xào bài loạt xoạt.

Chung Ức nghĩ tới việc đạo diễn Úc đăng bài đính chính có nhắc đến vé concert, cô nhìn sang người đối diện: “Đính chính như vậy, phòng làm việc của mẹ em chắc chắn phải đi xem concert rồi. Có khi mẹ em cũng sẽ đi xem.”

“Không sao, để mẹ cứ đi đi.” Chu Thời Diệc giảm chậm tốc độ trộn bài, “Buổi diễn *****ên ở Giang Thành anh cũng đi.” 

Anh nhìn cô hỏi tiếp: “Em có muốn đi xem không? Anh đưa em đi.”

“…Anh định đi?” Chung Ức nhìn anh đầy khó tin.

Chu Thời Diệc gật đầu.

Chung Ức không thể nào nhận ra cảm xúc khác lạ nào từ đôi mắt tĩnh lặng ấy của anh.

Chu Thời Diệc: “Không cần vội, em cứ từ từ nghĩ.”

Chung Ức vẫn chưa thể hiểu nổi sự thay đổi đột ngột này của anh. trước đây, anh luôn tránh nhắc tới tên của Lộ Trình, thậm chí chỉ vài giờ trước, anh còn quan tâm cô đã giới thiệu anh thế nào với ông nội Lộ.

Vậy mà ngủ một giấc tỉnh dậy, anh lại chủ động muốn đi xem concert của Lộ Trình.

“Sao bỗng nhiên anh nghĩ thông rồi vậy?”

“Chẳng liên quan tới nghĩ thông hay không thông gì cả. Chúng ta chia tay cũng đâu phải vì không nghĩ thông, đúng không?” 

Chỉ là mỗi người có điều để tâm khác nhau mà thôi.

Vừa rồi bố vợ còn rất thận trọng giải thích chuyện người quản lý của Lộ Trình đính chính tin đồn, nhìn ra được ông sợ anh hiểu lầm.

Anh đâu đến mức thiếu phong độ như vậy.

Nhưng ngay cả bố vợ cũng lo anh hiểu lầm, thì đối với concert của Lộ Trình, anh cũng cố gắng nhìn nhận từ góc độ khác.

Chu Thời Diệc đặt chồng bài đã trộn xong lên bàn: “Anh chưa từng nghe nhạc của Lộ Trình, đi nghe thử xem sao. Nếu em đi, anh sẽ giữ cho em một vé ngồi ở phòng riêng.”

Chung Ức thành thật nói: “Nếu em không đi, anh có thể nghĩ rằng em chột dạ. Nhưng nếu em đi rồi ngồi dưới sân khấu nghe anh ấy hát, trong lòng anh chắc chắn sẽ không thoải mái.”

Ai mà chẳng vậy, ngồi dưới sân khấu concert của mối tình đầu, làm sao có thể lòng yên như mặt nước được, ít nhiều cũng sẽ xao động. Nhưng sự xao động đó không liên quan tới nuối tiếc, cũng chẳng phải tình yêu, chỉ là không tránh khỏi nghĩ về những chuyện đã qua mà thôi.

Vì thế, đi hay không đi, đều mâu thuẫn cả.

Sau một hồi giằng co, cô quyết định: “Em đi cùng anh.”

Chu Thời Diệc khẽ gật đầu, giọng vẫn rất bình thản: “Vậy em cứ ở nhà thầy Ngu thêm vài ngày nữa.”

“Em sẽ về thăm ông bà trước, tháng tư em lại sang.” Buổi diễn *****ên ở Giang Thành là tối ngày mùng chín tháng tư.

Chu Thời Diệc lau tay bằng khăn ướt, cầm lấy một quả nhót trong đĩa bắt đầu bóc. Anh hiếm khi ăn loại quả này, trước đây đều bóc cho Chung Ức ăn, vừa rồi sư mẫu và mọi người đều khen ngon nên anh định thử một chút.

Chung Ức cúi đầu soạn tin, chia sẻ với mẹ: [Chị Chung, con và Chu Thời Diệc sẽ đi xem concert của Lộ Trình. Con với anh ấy cuối cùng cũng bước được bước *****ên ra khỏi thế bế tắc rồi.]

Cô luôn gọi mẹ như vậy trong tin nhắn, dù điện thoại có không ở chỗ mẹ thì cũng chẳng có nguy cơ làm lộ bí mật.

Gửi tin nhắn xong, Chung Ức thoát khỏi khung chat, khi ngẩng đầu lên, quả nhót đã được Chu Thời Diệc bóc xong, cô đưa tay ra nhận theo thói quen, đúng lúc ấy người đàn ông lại đưa quả nhót vào miệng mình.

Tay cô cứng đờ giữa không trung, cô nhanh trí tìm cách cứu vãn: “Cho em mượn điện thoại anh một chút, máy em sắp hết pin rồi.”

Nói rồi tiện tay khóa màn hình điện thoại của mình, đặt sang bên cạnh.

Chu Thời Diệc hất cằm về phía bàn: “Tự lấy đi.”

Chung Ức: “Mật khẩu?”

“Vẫn là mật khẩu cũ.”

Trong bốn năm yêu nhau, Chung Ức chỉ dùng điện thoại của anh vài lần, mật khẩu chỉ nhập đôi ba lần nhưng ba năm sau cô vẫn nhớ rõ như in.

Cô mở bảng hot search, từ trên xuống dưới theo dõi dư luận bàn về chuyện liên quan đến mẹ mình.

“Có ăn không?” Chu Thời Diệc hỏi cô.

Chung Ức ngẩng đầu, anh lại bóc thêm một quả đưa sang.

“Cảm ơn anh.” Cô giơ tay nhận lấy.

Trước đây mỗi lần Chu Thời Diệc đút hoa quả cho cô, cô đều nghiêng người trực tiếp ngậm lấy từ tay anh.

Nhưng hiện tại, theo bản năng cô không làm vậy nữa.

Chu Thời Diệc nhìn thấy trang cô đang lướt: “Với hiểu biết của em về mẹ, mẹ có muốn công khai không?”

Chung Ức: “Chắc chắn là muốn.”

Chu Thời Diệc nói: “Chuyện này để anh giải quyết.”

Điện thoại của anh còn ở chỗ cô, anh đưa tay sang: “Cho anh dùng một lát, anh gọi cuộc điện thoại.”

Chung Ức còn chưa kịp nghĩ xem anh định giải quyết thế nào, anh đã nhấc máy gọi.

Chu Thời Diệc dặn dò Chiêm Lương: “Cậu tiết lộ biển số xe ở Thượng Hải của bố vợ tôi cho truyền thông đi. Nói thêm với họ, khoảng tám giờ tối nay Giang Tĩnh Uyên sẽ đến chung cư của Chung Chước Hoa. Chỉ cần theo chiếc xe đó, họ sẽ chụp được bằng chứng họ muốn.”

Chiêm Lương đáp lời: “…Vâng, Chu tổng, tôi lập tức đi sắp xếp.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.