Chu Thời Diệc trả lời: [Được.]
Anh vẫn chưa biết pha. Dạo này bận quá, chẳng còn tâm trí đâu để nhớ đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Nhưng cô muốn uống, dù biết pha hay không, anh cũng sẽ làm cho cô.
Nhà không có đậu đỏ mật ong, chuẩn bị mấy thứ này cần chút thời gian. Nếu ăn ở bên ngoài xong rồi mới về thì muộn quá.
Chu Thời Diệc: [Về nhà ăn tối nhé?]
Anh lại nhắn thêm: [Hay em muốn ăn gì, anh bảo nhà hàng mang đến.]
Chung Ức: [Em muốn ăn món Quảng Đông.]
Chu Thời Diệc: [Được.]
Hôm nay là ngày hiếm hoi anh rời công ty đúng giờ.
Về đến nhà, quản gia và người giúp việc đều tỏ ra khá ngạc nhiên.
Chu Thời Diệc nói thẳng, anh về để pha cà phê, bảo dì giúp việc chuẩn bị thêm đậu đỏ mật ong.
Anh lấy mấy miếng nam châm dán tủ lạnh trong túi áo vest xám ra, dán luôn lên tủ, tiện tay vắt áo vest lên chiếc ghế cao trước bàn ở đảo bếp, xắn tay áo sơ mi, bước về phía bàn bếp.
Dì giúp việc hỏi, cho bao nhiêu mật ong thì đủ.
Chu Thời Diệc nói: “Dì cho nhiều thêm mấy thìa.”
Cô thích đồ ngọt, nhất là đậu đỏ mật ong, càng ngọt càng tốt.
Có lần anh cho ít, cô còn tựa vào lòng anh làm nũng không thôi.
Đã mấy năm không động đến máy pha cà phê, pha đến ly espresso thứ năm anh mới dần lấy lại cảm giác.
Đậu đỏ mật ong đã làm xong, chiếc Coupe trắng ngoài sân cũng vừa lái vào.
Chu Thời Diệc không ngẩng lên nhìn xem người vào là ai, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/coi-xay-gio-mau-xanh-mong-tieu-nhi/2787527/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.