“Không cãi nhau được.” Bàng Bội Hà đã qua đời từ lâu rồi.
Tống Thanh không thể phản bác lại được, tuyên bố: “Tập thể thông qua!” Tiếp theo là phần thử thách AQ (chỉ số khả năng vượt qua nghịch cảnh)
Trong5vòng 5 phút, làm một bài thơ hối thúc cô dâu trang điểm, đối với một người hiện đại, thì đây đã đủ nghịch cảnh rồi.
Tống Tử Văn nghĩ ngợi 1 phút đồng hồ, sau đó mở miệng thành thơ.
Chu Dịch vò đầu bứt tóc, dứt khoát dịch hắn bài thơ của Tống Tử Văn sang tiếng Anh.
Xong rồi!
“Gian lận!”
“Cũng đâu có yêu cầu phải dùng tiếng Trung, sao lại gian lận cơ chứ?”
“Anh dịch bài thơ của người ta…” “Thể tôi hỏi cô “Bạch Lộ” và “water” có giống nhau không?” Thời Nguyệt: “…” Đã dịch kém còn3thích nói lý lẽ? Cuối cùng, Tống Thanh vẫn tuyên bố Chu Dịch được thông qua.
Đến phiên Lục Chinh thì càng đơn giản hơn nữa, anh dịch bản tiếng Anh của Chu Dịch ra thành tiếng Pháp.
Thời Nguyệt:“…”
Tống Thanh: “…”
Ải cuối cùng, LQ (chỉ số lãnh đạo).
Yêu cầu đối diện với một chú chó, không thể dùng tay, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng khí thế hù dọa nó chạy mất.
Thời Nguyệt dẫn một chú cảnh khuyển đã được huấn luyện đến, lông đen, ánh mắt hung ác.
Lục Chinh vừa nhìn, vui rồi, chưa kịp làm gì, nó đã vùng khỏi tay Thời Nguyệt, ùa đến chỗ anh, chạy vòng tròn dưới chân anh, đuôi vểnh thẳng lên trời.
“Hắc Phong, đã lâu không gặp.”
“Gâu gâu…”
“Nghiêm!”
Chú chó ngồi xuống.
“Nghỉ!”
Nhấc chân trước.
“Chào!”
Thời Nguyệt há mồm trợn mắt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-dau-troi-phu/2337673/chuong-1463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.