Ngươi tìm nàng làm gì?” Võ Lân nhíu mày hỏi.
“Có chuyện cần.” Hoạ Thuỷ ung dung nói, ánh mắt loé lên một tia mị ý.
Võ Lân ngay lập tức mơ mơ màng màng, chỉ hận không thể quỳ gối dưới gấu quần của nàng, vội vàng hồi đáp:
“Chân Mật và tuỳ tùng của nàng đang ở chung một phòng, cũng không biết là làm cái gì.”
“Cẩu nam nữ!” Hoạ Thuỷ thầm mắng một tiếng, liền lao thẳng lên hướng mà Võ Lân chỉ định.
Đẩy cửa bước vào, bên trong hoàn toàn trống rỗng...
“Đáng ghét, người đâu?” Hoạ Thuỷ sắc mặt lạnh lẽo.
“Người đâu?” Võ Lân và Võ Long cũng giật mình, trước đó rõ ràng nhìn thấy bọn họ vào bên trong.
Hoạ Thuỷ âm thầm bực mình, khó khăn lắm mới tìm được một nhân vật khiến nàng cảm thấy hứng thú, vì hiếu kỳ hành động của hắn ở Đạo Quốc nên nàng lặn lội từ xa xôi đến, kết quả kẻ này dù biết thế nhưng suốt ngày cứ dính với nữ nhân khác, điều này khiến nội tâm Hoạ Thuỷ có cảm giác khó chịu.
Thật sự chẳng thể hiểu nổi bản thân mình.
“Hừ, chắc là món đồ chơi mình ưa thích bị cướp mất, nhất định là thế.” Hoạ Thuỷ lẩm bẩm:
“Chân Mật, ta sẽ lấy lại từ tay ngươi.”
......
Lạc Nam và Chân Mật không biết Hoạ Thuỷ đến tận phòng “bắt gian”.
Lúc này bọn hắn đã từ Thời Không Môn tiến ra, trước mắt là một dãy núi hùng vĩ đầy khí thế, đỉnh núi đâm thẳng trong mây như vượt qua khỏi bầu trời, bên dưới là hoang nguyên bàn bạc đại thế.
“Hít! Nơi này là Man Hoang Sơn sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-ba-chu/2898345/chuong-2796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.