Hoắc Anh mang theo quà mà Hoắc lão phu nhân chuẩn bị và tới nhà họ Tần. Cậu vẫn chơi với Màn Thầu một lát, sau đó đi trêu chọc “Sư muội” và “Sư đệ”.
Cậu nhéo cái mặt nhỏ của Không Không, “Đệ có biết lúc trước ta còn gọi tiên sinh là ca ca không? Nếu không phải sau đó ta sửa miệng thì hiện tại đệ phải gọi ta là thúc thúc đó.”
“A a a” Không Không múa may tay nhỏ. Mỗi lần quýnh lên là cậu lại không nói được rõ ràng.
Hoắc Anh buông tay và ôm Không Không vào lòng hôn một cái, “Thật đáng yêu.”
“Hư…” Không Không dẩu miệng nhỏ: “Ca ca, hư.”
“Ca ca ngoan mà.” Hoắc Anh dỗ cậu nhóc, “Đệ xem cái vòng nhỏ trên tay đệ là ta tự chọn đó.”
Không Không cúi đầu nhìn tay mình, mắt xoay tròn và không nói gì nữa.
Hoắc Anh cực kỳ thích bộ dạng này của thằng nhóc nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Khôn quá thể.”
Cậu lại xoa mặt và hôn đứa nhỏ một cái. Đứa bé mềm mại, thơm tho lại không thích khóc thì ai mà chả yêu.
Hoắc Anh ôm đủ rồi mới đi theo Tần Ngộ vào thư phòng và hỏi hắn một vài vấn đề khó hiểu.
Chờ giảng giải xong, Tần Ngộ mới chần chờ nói: “Mấy ngày nay con có tới Đông Cung……”
Hoắc Anh: “Vâng?”
Tần Ngộ: “Con có nghe được những lời đồn đoán trong Đông Cung không?”
Hoắc Anh lắc đầu.
Tần Ngộ: “Có cảm thấy cái gì khác thường không?” Hoắc Anh vẫn lắc đầu.
Không đợi Tần Ngộ hỏi lại, cậu đã cười nói: “Tiên sinh muốn hỏi về hoàng trưởng tôn sao?”
Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862808/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.