Xe ngựa ngừng trước cửa nhà họ Tần. Trương thị nghe thấy tiếng và đi ra thì vừa lúc thấy Tần Ngộ đang đỡ vợ xuống xe ngựa.
Sau khi đứng vững hắn nhìn thấy mẹ thì ôn tồn hỏi: “Sao mẫu thân lại ra ngoài này?”
Trương thị cười đáp: “Ta nghe thấy tiếng xe ngựa nên mới ra.” Rồi bà nhìn hai người, “Các con còn chưa ăn cơm hả? Chắc đói lắm rồi, ta đã chuẩn bị cơm tối.”
Ngôn Thư hơi áy náy: “Mẫu thân…”
“Hôm nay vất vả cho mẫu thân quá!” Tần Ngộ mang theo hai người về phòng và kịp thời cắt ngang lời vợ.
Lúc nghỉ ngơi buổi tối Ngôn Thư lăn qua lăn lại thế là Tần Ngộ ôm lấy nàng từ phía sau và hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngôn Thư lẩm bẩm: “Lúc về nhà vì sao chàng……”
Nàng không nói hết nhưng Tần Ngộ lại biết nàng có ý gì và thở dài: “A Thư, mẹ không phải người keo kiệt khó tính, hơn nữa chúng ta là người một nhà nên có đôi khi không cần quá khách sáo.”
Ngôn Thư kinh ngạc: “Chàng biết ư?” Sao hắn lại biết lúc ấy nàng muốn nói gì?
Tần Ngộ nhẹ nhàng chuyển sang chuyện khác: “Hôm nay ở nhà họ Ngôn, ta nói thế có khiến nàng bận tâm hay không?”
Ngôn Thư hỏi lại: “Sao ta lại bận tâm? Chàng đều vì ta mà!”
Nàng đâu phải người không biết tốt xấu. Sau khi gả cho Tần Ngộ, người trong nhà luôn cảm thấy ánh mắt nàng không tốt, gả tới nhà họ Tần sẽ phải chịu khổ. Thật ra Ngôn Thư cũng không quá để ý tới cái nhìn của người nhà mình, dù sao cuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862895/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.