Mấy ngày trước năm mới, rốt cuộc Tần Ngộ cũng làm xong cuốn sách nên ngồi xe ngựa tới phủ tướng quân.
Hoắc Anh vừa nghe hạ nhân báo đã chạy vội tới và ôm chân Tần Ngộ: “Tiên sinh, Anh ca nhi rất nhớ ngài. Anh ca nhi không được gặp ngài thì thấy một ngày như cách ba thu.”
Tần Ngộ ôm lấy khuôn mặt nhỏ của thằng nhãi con và xoa xoa: “Tiên sinh cũng nhớ tiểu công tử.”
Hoắc Anh không vui: “Con đã bảo tiên sinh đừng gọi con là tiểu công tử nữa mà. Ngài cũng gọi con là Anh ca nhi như người trong nhà đi, được không?”
Cậu túm lấy vạt áo Tần Ngộ và lắc lắc, thân thể nhỏ bé cũng thoát ẩn thoắt hiện.
Tần Ngộ chẳng biết làm thế nào nên đành đồng ý: “Được, vậy Anh ca nhi buông tay đã.”
Hoắc Anh buông lỏng vạt áo hắn sau đó túm lấy tay Tần Ngộ và ngửa khuôn mặt nhỏ chờ mong.
Cậu muốn được Tần Ngộ bế.
Qua năm là Hoắc Anh lên 6. Trong thời đại này thì cậu đã không còn ở tuổi thường xuyên được ôm và bế nhưng ánh mắt cậu quá thiết tha. Tần
Ngộ lại nhớ tới cha mẹ đứa nhỏ thì không đành lòng. Hắn nhìn quanh thì thấy hai người họ đang đi trên hành lang, phía sau chỉ có hai người hầu đi theo bên cạnh Hoắc Anh, ngoài ra không còn ai khác. Vì thế Tần Ngộ ngồi xổm xuống và giang hai tay thế là Hoắc Anh vui mừng nhào vào lòng hắn, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, thậm chí còn hôn lên má Tần Ngộ một cái.
Khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862898/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.