Trên bầu trời yên ắng của huyện học có một con chim bay xẹt qua để lại tiếng hót vang vọng.
Mọi người nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên trước mặt và thấy vẻ thành thục vẫn còn pha chút non thớt thì lòng ai cũng cảm thấy phức tạp.
Cậu mặc một thân áo dài, tóc nửa búi, mặt mày như vẽ, khí thế nhã nhặn như bức tranh thủy mặc phất qua mặt họ.
Những học sinh mới có lẽ chỉ cảm thán vị “phu tử” này thật trẻ, nhưng những học sinh đã ở huyện học vài năm lại kinh ngạc, bội phục và chua xót. Vốn bọn họ có cùng xuất phát điểm, nhưng hiện tại người ta đã ném họ ở xa phía sau.
Tần Ngộ nói xong một đoạn và để mọi người lý giải nội dung trong đó, còn mình thì bưng chén trà lên uống.
Không thể không nói, cậu vừa giảng là nói suốt nửa canh giờ, thật sự quá mệt họng. Cậu một hơi uống hết chén trà và có thị đồng lập tức rót đầy.
Tần Ngộ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau đó hắng giọng hỏi mọi người: “Mọi người có chỗ nào không hiểu khi nghe những gì ta vừa giảng không?”
“Phu tử, học sinh có một chỗ không rõ.” Một học sinh chừng 18-19 tuổi đứng lên nói.
Tần Ngộ tuy nhỏ tuổi nhưng học vấn đủ để thuyết phục kẻ khác. Hơn nữa cậu giảng bài sâu rộng lại thông tục và dễ hiểu nên đa số học sinh đều thích.
Lúc này Tần Ngộ vừa mở miệng đã có người nhảy lên hỏi. Bởi tính tình cậu tốt, nếu có gì không hiểu cậu sẽ giảng lại rõ ràng. Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862945/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.