Tần Ngộ đột nhiên nhận được lời mời của huyện tôn đại nhân. Tuy cậu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn sửa soạn và nhanh chóng tới gặp.
So với lúc trước trúng tú tài, lần này Tần Ngộ cảm nhận rõ huyện tôn đại nhân đối xử ôn hòa hơn nhiều. Hai người nói chuyện vui vẻ, Tần Ngộ cũng nhân cơ hội hỏi vài vấn đề mà huyện tôn đại nhân cũng kiên nhẫn giảng giải.
Cuối cùng huyện tôn đại nhân còn khen Tần Ngộ không cao ngạo, không nóng nảy, dù còn thiếu niên đã thành danh nhưng không hề tự mãn, vẫn dốc lòng học tập như cũ.
Tần Ngộ thẹn thùng nói: “Đại nhân quá khen”.
Huyện tôn đại nhân nhấp một ngụm trà và cười nói: “Hiện tại ngươi đã là cử nhân, hẳn học vấn rất vững chắc. Học sinh ở huyện học của chúng ta mà có thể học được vài phần từ ngươi thì bản quan cũng thấy vui mừng.”
Tần Ngộ không biết phải tiếp lời thế nào. Trong lòng cậu có chút suy đoán nhưng lại cảm thấy mình đang nghĩ nhiều.
Bởi tuổi tác của cậu quả thực quá nhỏ.
“Tần Ngộ, ngươi có đồng ý tới huyện học dạy học một thời gian không?” Huyện tôn đại nhân thấy cậu không nói gì thì lập tức nói thẳng ý định của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Ngộ.
Cậu vội đứng dậy chắp tay nói: “Học sinh sợ hãi.”
Huyện tôn còn tưởng cậu muốn cự tuyệt nên trong lòng sinh ra chút bất mãn dù bề ngoài không tỏ thái độ gì.
Ai ngờ Tần Ngộ lại nói tiếp: “Ngày xưa học sinh không đủ tư cách vào huyện học nhưng đại nhân lại rộng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862947/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.