🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tần Ngộ đột nhiên nhận được lời mời của huyện tôn đại nhân. Tuy cậu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn sửa soạn và nhanh chóng tới gặp.

So với lúc trước trúng tú tài, lần này Tần Ngộ cảm nhận rõ huyện tôn đại nhân đối xử ôn hòa hơn nhiều. Hai người nói chuyện vui vẻ, Tần Ngộ cũng nhân cơ hội hỏi vài vấn đề mà huyện tôn đại nhân cũng kiên nhẫn giảng giải.

Cuối cùng huyện tôn đại nhân còn khen Tần Ngộ không cao ngạo, không nóng nảy, dù còn thiếu niên đã thành danh nhưng không hề tự mãn, vẫn dốc lòng học tập như cũ.

Tần Ngộ thẹn thùng nói: “Đại nhân quá khen”.

Huyện tôn đại nhân nhấp một ngụm trà và cười nói: “Hiện tại ngươi đã là cử nhân, hẳn học vấn rất vững chắc. Học sinh ở huyện học của chúng ta mà có thể học được vài phần từ ngươi thì bản quan cũng thấy vui mừng.”

Tần Ngộ không biết phải tiếp lời thế nào. Trong lòng cậu có chút suy đoán nhưng lại cảm thấy mình đang nghĩ nhiều.

Bởi tuổi tác của cậu quả thực quá nhỏ.

“Tần Ngộ, ngươi có đồng ý tới huyện học dạy học một thời gian không?” Huyện tôn đại nhân thấy cậu không nói gì thì lập tức nói thẳng ý định của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Ngộ.

Cậu vội đứng dậy chắp tay nói: “Học sinh sợ hãi.”

Huyện tôn còn tưởng cậu muốn cự tuyệt nên trong lòng sinh ra chút bất mãn dù bề ngoài không tỏ thái độ gì.

Ai ngờ Tần Ngộ lại nói tiếp: “Ngày xưa học sinh không đủ tư cách vào huyện học nhưng đại nhân lại rộng lượng cho học sinh một cơ hội tiếp tục học cao hơn. Cũng vì thế học sinh mới thi được công danh như hôm

 

nay. Nay học sinh có thể về huyện học giảng bài chính là vinh hạnh. Học sinh biết bản thân còn nhiều thiếu sót, sợ không dạy được bao nhiêu nhưng cũng xin dốc sức thử một lần.”

Tần Ngộ nói rất lưu loát, lại nịnh huyện tôn một phen khiến ông ta vừa lòng vuốt râu, đáy mắt mang ý cười: “Ngươi cũng là người có trí nhớ tốt.”

Huyện tôn đại nhân nghĩ nghĩ: vốn ông ta muốn Tần Ngộ ở huyện học giảng bài hơn nửa năm hoặc một năm nhưng hiện giờ lại thay đổi chủ ý, “Ngươi tới huyện học giảng ba tháng đi. Ngày thường giao lưu với các giáo dụ nhiều một chút.”

Tần Ngộ chắp tay đáp: “Vâng.”

Sau đó bọn họ lại trò chuyện vài câu và Tần Ngộ cáo từ ra về.

Sau khi về nhà cậu nói việc này cho mẹ nghe. Trương thị lập tức vui vẻ nghĩ huyện thành gần nhà nên mẹ con không phải xa nhau. Nhưng rồi bà lại cẩn thận nhìn sắc mặt con và hỏi: “Ngộ Nhi không muốn đi à?”

Tần Ngộ cười nói: “Không phải. Dạy học không giống đi học, lâu lâu con đi một lần là được. Phần lớn thời gian vẫn là tự con sắp xếp. Hơn nữa con cũng không dạy miễn phí mà mỗi tháng huyện học sẽ phát lương.”

Trương thị híp mắt vui vẻ: “Công việc này đúng là tốt, vừa oai vừa nhẹ nhàng.”

Tần Ngộ không nói nhiều mà thay đổi đề tài: “Mẫu thân, con có việc muốn thương lượng với ngài.”

“Con nói đi.”

Tần Ngộ đã nghĩ sẵn trong đầu và lúc này chỉ sắp xếp câu chữ: “Mẫu thân xem, hiện tại con đã là cử nhân, khi ra cửa mọi người cũng sẽ nhìn con bằng con mắt khác. Hơn nữa, sinh kế nhà chúng ta hiện tại cũng không khó khăn nên con nghĩ không biết ngài có thể nhận người làm ở cửa hàng đậu phụ, còn ngài chỉ quản tiền hay không?”

Tần Ngộ hiểu mẹ mình và biết muốn khuyên bà phải lấy lý do từ trên người cậu.

Quả nhiên cậu vừa dứt lời đã thấy mẹ yên lặng nhíu mày nghĩ ngợi.

 

Lòng Trương thị hơi rối rắm. Bà cảm thấy con trai nói có chút đạo lý. Thằng bé còn trẻ đã là cử nhân, mà bà là mẹ cử nhân lại vẫn thức khuya dậy sớm làm đậu phụ, bán đậu phụ thì người khác sẽ nói lời không dễ nghe.

Nhưng nếu thuê người khác mà tay nghề làm đậu phụ bị truyền ra ngoài thì làm sao giờ?

Con trai của bà quá tài giỏi, về sau chắc chắn cậu sẽ thi lên cao nữa. Người làm mẹ như bà không làm được gì nhưng cũng phải lo được chi phí để con thi tiếp.

Tần Ngộ đợi một lát mới nói tiếp: “Nếu ngài không tin được người ngoài thì khong bằng thuê 1-2 người ở trong tộc.”

“Không được!” Trương thị lập tức phản đối.

Vừa dứt lời bà mới nhận ra thái độ của mình không tốt nên cũng mềm giọng: “Ngộ Nhi, lúc ấy con còn nhỏ nên không biết gì, không biết những kẻ trong tộc xấu thế nào đâu.”

Trương thị nhìn con trai và phát hiện lời này không đúng lắm. Không phải mẹ con bà đều muốn giảng hòa với trong tộc ư?

Vì thế bà mím môi trầm mặc.

Tần Ngộ đi tới nắm lấy tay mẹ mình và thở dài: “Con biết ngài từng chịu khổ, nhưng ngài thế này vừa khiến mình khổ cũng không có tác dụng gì. Chẳng bằng cho bọn họ một con đường để bồi thường.”

“Hơn nữa,” Tần Ngộ ghé sát tai bà và thấp giọng nói: “Đây cũng coi như thí nghiệm nhỏ, nếu bọn họ mang ý xấu thì con sẽ mượn cớ này làm khó dễ.”

Tuy thời đại này con người khó tách khỏi gia tộc, nhưng muốn khiến quan hệ ấy nhạt đi cũng không khó. Về sau nếu người trong tộc có sinh sự cậu cũng có thể nghĩ được cách thoát thân, để bản thân tách rời bọn họ.

Tần Ngộ còn chưa rộng lượng đến mức để lộ sau lưng mình cho người trong tộc. Cậu cũng cần phải để lại đường lui cho mình.

Trương thị không thể tin được nghiêng đầu nhìn con trai thì thấy cậu chớp chớp mắt.

 

Nhìn nhau một lúc bà cũng bật cười, “Con đúng là có nhiều ý nghĩ kỳ lạ.”

Trương thị đồng ý.

Hai mẹ con bàn bạc một lúc về việc lựa chọn người làm trong cửa hàng đậu phụ.

Không bao lâu sau Tần Ngộ đi tìm tộc trưởng và nói cho ông ấy nghe việc này. Tộc trưởng rất vui vẻ nhưng người già thường khôn ngoan nên sau khi suy nghĩ ông ấy hỏi: “Trong lòng A Ngộ có chọn được ai chưa?”

Trong lòng cậu đương nhiên đã có người được chọn, nhưng tạm thời cậu chưa thể nói. Việc này dù sao cũng là đề nghị đơn phương của hai mẹ con cậu, cũng chưa hỏi ý kiến đối phương nên cậu không biết họ có muốn làm hay không và không muốn bức bách người ta.

Tần Ngộ không đáp mà hỏi lại: “Tộc trưởng có đề cử ai không?”

Cái gọi là nhập gia tùy tục chính là thế này. Ở trong tộc cậu cũng phải tuân theo quy tắc nơi này và tự biết vị trí của mình.

Tộc trưởng vừa hút thuốc lá vừa nhíu mày nghĩ một lát. Khói thuốc bay lên làm mơ hồ khuôn mặt tang thương của ông.

Việc này phải thận trọng và suy nghĩ tới các mặt. Đừng nhìn gia tộc bọn họ ít người mà khinh thường, một khi xử lý không tốt thì không biết sẽ nháo nhào thành thế nào đâu.

Mười lăm phút sau ông ấy gọi con trai út tới và ghé sát nói vài lời. Sau đó con ông ấy mang khuôn mặt mờ mịt chạy ra ngoài.

Tộc trưởng gọi năm người phụ nữ nhanh nhẹn trong tộc tới, và không biết có phải trùng hợp hay không nhưng trong đó có cả mẹ của Tú Sinh.

Tần Ngộ rũ mắt nghĩ người làm tộc trưởng quả nhiên không tầm thường. Nếu ông ấy thật lòng hướng về cậu thì cậu cũng không muốn xa cách con người có trí tuệ này.

Năm người kia mờ mịt không hiểu gì, mãi tới khi tộc trưởng nói ra ý đồ và hỏi bọn họ có đồng ý làm không thì tất cả lập tức kích động hẳn lên.

“Đồng ý, đương nhiên chúng ta đồng ý. Tần cử nhân xem, tay ta rất rắn chắc, việc nặng bình thường hoàn toàn không làm khó được ta.”

 

“Tần cử nhân, cánh tay ta thô, tính tình cẩn thận, nhất định có thể làm được việc.”

“Tần cử nhân……” Mấy người kia chẳng cần ai dạy cũng tự động tiến cử mình.

Mẹ Tú Sinh không giỏi ăn nói nên vội nhìn nhìn lại thấy trong góc nhà tộc trưởng có một đống quần áo còn chưa kịp giặt thế là bà không hề nghĩ ngợi đã xách nước tới và nhanh nhẹn giặt.

Những người khác thấy thế thì ngây người, hoàn toàn không ngờ còn có cách này. Tộc trưởng thì đen mặt nghĩ vợ con mình làm cái gì mà không giặt quần áo lại để ở đó.

Tần Ngộ che miệng nén ý cười sau đó nghiêm túc nói: “Mẫu thân của Tú Sinh đúng là cần mẫn.” Ngụ ý là cậu muốn chọn đối phương.

Bốn người còn lại sốt ruột nhìn tộc trưởng thế là ông ấy trầm mặt: “Đừng có nhao nhao lên.”

Rồi ông ấy lên tiếng chọn hai người nữa sau đó nhanh chóng liếc Tần Ngộ và thấy cậu không phản đối mới biết mình đã đoán đúng.

Ông ấy thầm thở dài nghĩ người trẻ hiện tại đúng là khó nắm bắt, cứ thích lăn lộn mấy ông già như ông.

Cuối cùng cũng chọn được ba người là mẹ Tú Sinh, một cô con dâu của một vị tộc lão và một cô con dâu tương đối hiền lành trong tộc.   Tuổi tác của họ tầm 30, có sức lực, có thể làm việc lại không ngượng ngùng giống mấy người trẻ tuổi.

Tần Ngộ ký khế ước với bọn họ trước sự chứng kiến của tộc trưởng. Khác với khoản lương cố định như những chỗ khác, Tần Ngộ đưa ra chế độ làm nhiều được nhiều.

Xong việc cậu mới nói: “Các vị cũng biết mẫu thân cháu ngoài làm đậu phụ còn làm đậu phụ khô. Đậu kia cứng rắn hơn đậu bình thường, lại bảo quản được lâu hơn nên nếu khiêng đòn gánh xuống nông thôn bán hoặc lên huyện thành bán trong các phố hẻm hẳn cũng kiếm được thêm tiền.”

Tần Ngộ không nói trắng ra nhưng cũng đủ cho mọi người nghe hiểu.

 

Tộc trưởng cũng không dám tin tưởng nhìn về phía cậu và thấy cậu mỉm cười: “Trong tộc nhớ tới cháu và mẫu thân nên đây coi như có qua có lại.”

Còn mấy câu sau cậu không nói mà mọi người vẫn tự hiểu được.

Tộc trưởng chỉ thấy lòng mình căng thẳng và giả vờ không biết sau đó cười nói: “Đều là người nhà họ Tần nên chúng ta đương nhiên phải đối xử với mẹ con cháu thật tốt. Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực mới có thể khiến ngày tháng càng tốt hơn.”

Tần Ngộ vái một cái và nói: “Tộc trưởng nói chí phải.”

Tộc trưởng giật giật gò má và nhanh chóng nâng cậu dậy: “Cháu đã là cử nhân nên không cần làm thế.”

“Tộc trưởng là người có trí tuệ, Ngộ cũng phải kính trọng ngài.”

Việc này đã được quyết định như thế. Vì Tần Ngộ ám chỉ trong tộc có thể bán đậu phụ khô nên hai người không được chọn cũng không giận mà về nhà an tâm chờ cơ hội phía sau.

Gian cửa hàng chật hẹp nhà họ Tần đột nhiên có ba người lớn nên hơi chật. Ban đầu Trương thị cảm thấy hơi hoảng bởi trước giờ vẫn là mình bà dậy sớm làm đậu. Nhiều năm qua bà đã quen cô độc, nay bỗng nhiên có thêm vài người nhiệt tình hỏi chuyện khiến bà cũng muốn rụt rè một chút. Ai biết mấy người này quá giỏi nói nên có đôi khi bà muốn cười còn phải nhịn, quá là vất vả.

Ngày xưa bà cảm thấy việc nhiều lại khô khan nay bị người ta cướp làm hết, bà chỉ cần chỉ bảo.

Ban ngày bán đậu phụ bà cũng chẳng cần há mồm mà chỉ cần thu tiền là được. Trương thị nhìn ba người đang bận việc bên cạnh thì hoảng hốt cảm thấy mình như địa chủ.

Ấy, phì phì, cái gì mà địa chủ, tục quá. Bà là mẹ của cử nhân lão gia cơ mà!

Người nhiều nên đậu phụ và đậu phụ khô làm ra cũng nhiều hơn. Cửa hàng đương nhiên không bán được hết và sẽ giao cho người trong tộc khiêng đòn gánh đi bán chỗ khác.

 

Bà thu chút lợi nhuận, còn người trong tộc có thêm một nguồn thu. Cái này đúng là hai bên cùng có lợi.

Mà quan trọng nhất là từ đầu tới đuôi bà không hề phải động tay, cực kỳ nhàn nhã.

Tới buổi chiều bà sẽ cùng ba người phụ nữ kia và bà chủ hàng bánh nướng cũng ngồi thắt dây đeo, tán gẫu việc nhà.

“Trương tẩu tử, hôm nay Tần cử nhân tới huyện học giảng bài à?” Người hỏi chính là Trần thị, con dâu một vị tộc lão. Tính tình nàng sang sảng, mồm mép lợi hại, tâm tư cũng tinh tế nên khá thân thiết với Trương thị.

Trương thị gật đầu: “Nghe Ngộ Nhi nói hôm nay sẽ giảng lâu chút và buổi chiều mới về.”

“Tần cử nhân của chúng ta đúng là quá giỏi.”

Trương thị hé miệng cười nhưng không nói gì. Bà không muốn khen con quá nhiều bởi nếu chuyện ấy truyền ra ngoài người ta sẽ cảm thấy con bà kiêu ngạo. Nhưng bà cũng không muốn mở miệng phủ nhận một cách trái lương tâm.

Trần thị thuận tiện nói sang việc khác và hỏi mẹ Tú Sinh: “Hiện tại Tú Sinh học thế nào?”

Mẹ Tú Sinh cười nói: “Cũng tạm.”

Tần Ngộ mà có rảnh sẽ dạy dỗ Tú Sinh sau đó để hắn về nhà dạy những đứa nhỏ khác.

Chẳng còn cách nào, vì điều kiện có hạn nên chỉ có thể làm thế.

Còn học đường của gia tộc thì quả thực vượt quá khả năng của Tần Ngộ lúc này. Hơn nữa cậu cũng cần thời gian để hiểu rõ lòng người.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.