Sáng sớm sắc trời đã không tốt sau đó quả nhiên có mưa to. Gió lạnh mang theo mưa chui vào cổ áo.
Lúc trước Tần Ngộ bị thương phần eo, đã thế quanh năm lại ngồi bàn làm việc nhiều nên ngày nắng thì không sao, cứ đến ngày mưa là đau khắp người. Cái kiểu đau này không phải mưa rền gió dữ mà là trong bông có kim, mịn nhưng liên tục không ngừng.
Xe ngựa đi tới cửa là Tần Ngộ được Tần Tiểu Sơn đỡ xuống xe. Lúc này mặt hắn đã trắng bệch.
Tần Tiểu Sơn thấy thế thì lo lắng và rất muốn mở miệng nói: Để đệ cõng huynh vào nhà.
Nhưng ngẫm lại hắn đành nuốt lời ấy.
Tần Ngộ vừa vào nhà đã thấy Ngôn Thư và Trương thị chờ ở cửa. Hắn nói hai ba câu dỗ dành mẹ sau đó cùng vợ về phòng mình. Mới vừa vào tới nhà hắn đã kêu một tiếng, cả người lảo đảo.
Ngôn Thư và A Châu vội đỡ hắn vào trong sau đó A Châu gọi người bưng nước ấm tới và đốt than. Trong lúc ấy Ngôn Thư giúp chồng c.ởi q.uần áo.
Trong phòng có đốt than nên nhanh chóng ấm lên. Tần Ngộ nằm trên giường còn Ngôn Thư thì lấy thuốc xoa bóp cho hắn.
“Có đau lắm không?”
Tần Ngộ ôn tồn nói: “Cũng tạm.”
“Chàng toàn cậy mạnh.” Ngôn Thư cả giận.
Mấy năm nay Ngôn Thư có nghiên cứu về các chứng bệnh của phụ nữ và dược lý là thứ học một có thể hiểu mười thế nên nàng cũng có chút hiểu biết về tình hình sức khỏe của Tần Ngộ.
Trong đám quan văn thì sức khỏe của hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1862963/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.