🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc hoàng hôn, Trương thị đóng cửa hàng từ sớm còn Tần Ngộ ở sân sau làm cá. Trương thị muốn tự làm nhưng ai biết Tần Ngộ lại rất nhanh nhẹn, chỉ một lát đã xử lý xong con cá.

 

Cậu ướp cá sau đó bỏ vào nồi rán lên. Tiếp theo cậu pha nước sốt rồi bỏ vào chảo cá đun một lúc đảm bảo mỗi phần của con cá đều dính nước sốt mới bỏ ra đĩa. Làm cái này phải nhanh nếu không cá không còn giòn nữa.

Trương thị đã dọn xong bàn ghế, chỉ chờ Tần Ngộ bưng đồ ăn lên và hai mẹ con ngồi ăn cơm dưới ánh chiều tà.

Nước sốt mặn ngọt, sáng bóng phủ lên con cá. Vừa cắn một miếng đầu lưỡi đã nếm được vị ngọt thanh, sau đó răng cắn vào thịt cá chỉ thấy ngoài giòn, trong mềm, miệng thơm nức.

Trương thị nuốt miếng cá sau đó cười nói: “Cũng cùng cách làm như thế nhưng ta làm chẳng ngon được như con.”

“Mẫu thân làm cũng ngon.”

Hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện nhà. Sau khi ăn xong cơm chiều họ thu dọn phòng bếp sạch sẽ. Lúc này sắc trời đã hơi tối nên cả hai rời khỏi cửa hàng và về nhà nhỏ của họ.

Lựu mà sáng nay Tần Ngộ mang về được cậu chia ra mang cho Đàm phu tử, nhà bánh nướng và cả nhà Tần Hoài Minh. Triệu Cẩm Đường cũng có mua lựu nên cậu không mang qua nữa.

Hôm sau Tần Ngộ trở về Phủ học và tiếp tục trải qua ngày tháng bình lặng như trước. Cậu vẫn tập trung toàn lực vào việc học.

Trong lúc ấy Tần Ngộ lại nhận được thư của Thích Lan và nghe đối phương nói bản thân đang học ở thư viện Thanh Khê tại Kim Lăng.

Sau đó Tần Ngộ có hỏi Tô đại ca về nơi ấy và đối phương nói thư viện Thanh Khê ở Kim Lăng có danh tiếng cực lớn, được xưng là “Quốc tử giám thứ hai”.

Lúc ấy Tần Ngộ cực kỳ kinh ngạc bởi dù cậu chưa tới kinh thành nhưng cũng biết Quốc Tử Giám là nơi thế nào. Nơi đó có nhận con cháu nhà bình dân với học thức vượt bậc, nhưng đa phần là con cháu của những gia tộc lớn. Bọn họ nhận được sự giáo dục tốt nhất trong cả Thành triều này.

Học sinh tốt nghiệp từ Quốc Tử Giám có thể trực tiếp tham gia thi hội. Đương nhiên ưu đãi lớn như thế cũng kèm theo hạn chế. Nếu đám vương

 

tôn công tử kia không thể một lần đã đậu thì về sau không thể thông qua con đường thi cử để làm quan.

Nhưng dù vậy người ta vẫn cứ có cách khác để tiến xa hơn người thường. Không thể làm quan ở kinh thành nhưng làm quan nơi xa, hoặc làm tri phủ gì đó cũng không phải việc khó.

Mà dân gian lại có một “quốc tử giam thứ hai” quả thực khiến Tần Ngộ khiếp sợ. Cậu nghĩ nơi ấy hẳn phải thần thánh lắm.

Có đôi khi cậu nghĩ bản thân đi ra từ trấn nhỏ kia và đã thấy thế giới rộng lớn bên ngoài. Nhưng thư mà Thích Lan gửi lại đánh thức cậu. So với toàn bộ Thành triều thì hiện tại cậu vẫn còn đang an phận ở một góc.

Cậu cần phải nỗ lực hơn mới có thể đi xa và nhìn thấy nhiều phong cảnh hơn.

Cậu cất thư cẩn thận sau đó cầm sách đọc.

Thời tiết lạnh rồi lại nóng rồi lại lạnh. Cây cối mọc chồi non rồi rụng lá, dù vẫn là cái cây đó nhưng so qua lại vẫn khác trước kia.

Và khi mùa hạ tới thì lòng người ở Phủ học cũng nhộn nhạo hẳn lên. Người ta rõ ràng cảm thấy cảm xúc của đám học sinh đang dao động giữa hưng phấn và thấp thỏm.

Mà nguyên nhân tạo ra cục diện này chỉ có thể là kỳ thi hương.

Triều đình nghĩ tới gia cảnh của những người đọc sách nói chung nên quy định kỳ thi hương có thể được tổ chức đồng thời ở kinh thành và các quận thành. Như vậy không chỉ giảm bớt áp lực cho triều đình mà cho cả thí sinh.

So với thi viện chỉ có ba ngày thì thi hương càng khắc nghiệt tới mức bi.ến th.ái hơn. Giữa ngày hè nóng nực thế này mà họ phải thi những 9 ngày liên tục.

Lượng đề cần làm cực kỳ lớn, hoàn cảnh lại gian khổ. Đây là bài kiểm tra cực lớn với học vấn, sức khỏe và tố chất tâm lý của thí sinh.

Mà điều càng khiến người ta sợ hãi lo lắng chính là tỉ lệ trúng tuyển thấp tới độ “bủn xỉn” của kỳ thi này.

 

Thi huyện có tầm 150~230 người tham gia và tỉ lệ trúng tuyển là 1/10. Thi phủ bao gồm thí sinh tới từ các huyện trực thuộc và chỉ lấy một nửa làm đồng sinh. Sau đó số đồng sinh này lại tham gia thi viện.

Những người đã đỗ đồng sinh thường đều sẽ mang theo hy vọng và may mắn với thi cử nên trừ phi trong nhà có biến cố, hoặc tuổi lớn nếu không bọn họ đều sẽ thi tiếp. Chính vì thế mà số lượng tham gia thi viện sẽ tăng lên đáng kể. Theo số liệu ghi lại thì mỗi lần thi viện sẽ có tầm 1000~1500 người. Dù sao thì đồng sinh của các quận thành và huyện trực thuộc hầu như đều sẽ tới tham dự.

Số lượng thí sinh tăng nhưng số suất trúng tuyển lại chỉ còn 1/5.

Mà đó là vì bọn họ ở quận Đại Xuyên, nơi phong trào học tập không quá thịnh hành mới có con số ấy, chứ ở Giang Nam hay kinh thành thì tỉ lệ đỗ hẳn phải thấp tới không thể tưởng tượng được.

Nhưng đừng xem thường 1/5 này bởi số lượng thí sinh lớn nên chỉ nhiêu đó cũng có mấy trăm người. Hơn nữa bọn họ đều đã thi được tú tài thì đương nhiên sẽ muốn thi tiếp.

Lúc trước Đàm tú tài thi tới năm gần 40 tuổi vẫn không thi đậu mới không thể không từ bỏ.

Thi viện tổ chứ ba năm hai lần, số lượng tú tài tích lại cũng tới cả ngàn người thi hương. Vậy mà suất trúng tuyển lại chỉ có 1/20.

Lấy ví dụ, nếu trừ đi các nhân tố ảnh hưởng và chỉ lấy con số xấp xỉ ở giữa sẽ được 2000 thí sinh tham gia thi hương. Trong đó cứ 20 người mới có một người đỗ. Tổng số người trúng cử chỉ có 100 người.

Mà trong 100 người này còn phân chính bảng và phó bảng. Chính bảng là 85 người, phó bảng là 15 người.

Thí sinh không có bối cảnh sẽ tranh nhau 85 suất kia.

Quả thực chính là thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc. Chẳng trách mọi người trúng cử rồi đều vui đến phát điên.

Lúc Tần Ngộ biết tới những điều này cũng không nhịn được đổi sắc mặt dù trước giờ cậu luôn là người bình tĩnh.

Tô tú tài còn khoa trương hơn, mồ hôi chảy đầm đìa.

 

Thực ra Tần Ngộ còn đỡ vì cậu là viện án đầu, sau khi tới Phủ học cũng toàn đứng ở phía trước nên dù thi hương cạnh tranh có lớn cũng có thể thử một lần.   Nhưng Tô tú tài lại không giống như vậy. Lúc trước hắn là người cuối cùng trong bảng vàng của kỳ thi viện. Trong ba năm nay tuy hắn cũng nỗ lực nhưng thiên phú chỉ có thế, khởi điểm lại thấp hơn người ta thế nên hắn không có tin tưởng gì với việc thi hương.

Sân nhỏ im ắng, Tần Ngộ và Tô tú tài không nói gì.

Có lẽ vì trời nóng nên Tô tú tài không ngừng đổ mồ hôi. Hắn dùng tay áo xoa xoa nhưng một lát sau lại có mồ hôi rịn ra, lau mãi không hết.

Hắn hơi nhụt chí cúi đầu lẩm bẩm: “Tần huynh trước giờ đều có ý kiến hay vậy huynh nói xem ta có nên tham gia thi hương không?” Hỏi xong hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt khát vọng nhìn Tần Ngộ.

Hắn không tự tin nên hy vọng được người bên cạnh cổ vũ. Lúc nói lời này thật ra trong lòng hắn vẫn muốn đi thi. Dù không đỗ mà chỉ đi cho biết cũng tốt.

Thường vào những lúc thế này Tần Ngộ cơ bản sẽ không nói nhiều hoặc chỉ có lệ. Nhưng Tô tú tài là bạn tốt của cậu và cậu cũng nhận ra đối phương muốn đi thi. Thế nên cậu nghĩ một lúc mới nói: “Về sau huynh vẫn sẽ tiếp tục thi, vậy nhân lúc trẻ tuổi, sức khỏe dồi dào nên đi thi thử xem thế nào.”

Nhà họ Tô giàu có, tiền bạc dùng cho thi hương chẳng phải vấn đề gì nên Tần Ngộ mới khuyên Tô tú tài thử.

“Huynh nói rất đúng.” Con ngươi vốn ảm đạm của Tô tú tài lập tức sáng lên giống như lời cổ vũ của Tần Ngộ rất có hiệu quả với hắn.

Tần Ngộ cũng không vạch trần tâm tình của hắn làm gì.

Không bao lâu sau Phủ học cho nghỉ để học sinh về nhà chuẩn bị thi hương.

Tần Ngộ về nhà và nói với mẹ về tính toán của mình cũng như sự cạnh tranh khốc liệt của kỳ thi này.

Trương thị xoa xoa tay vào tạp dề và cẩn thận hỏi: “Con có nắm chắc không?”

 

Tần Ngộ cười khổ: “Lần này con chỉ nắm chắc một nửa.”

Tuy cậu nổi bật trong số các học sinh ở Phủ học nhưng cậu còn chưa tự đại tới mức cho rằng mình có thể nghiễm nhiên chiếm một chỗ trên bảng thi hương.

Lúc trước Thích Lan thi đậu tú tài cũng không tới Phủ học mà chọn ở lại huyện học và cuối cùng hắn vẫn đậu cử nhân đó thôi. Ai biết được trong quận thành sẽ có bao nhiêu tú tài giống Thích Lan. Đó là chưa kể những người có điều kiện sẽ tự mời thầy về nhà dạy.

Những “nhân tố bí ẩn” ấy chuẩn bị nhảy ra trong kỳ thi hương và vượt lên những kẻ khác.

Đây là lần đầu tiên Trương thị thấy con trai như thế nên vội an ủi, “Con còn nhỏ, không cần vội lúc này.”

Dứt lời bà mới nhận ra mình vừa nói cái gì. Chẳng lẽ bà cho rằng con mình sẽ không thi đậu sao?

Vì thế bà vội phun phì phì, “Mẫu thân nói sai rồi, ta không có ý đó.”

Thấy bà căng thẳng như thế ngược lại khiến tâm tình Tần Ngộ thả lỏng hơn. Cậu nắm lấy tay mẹ và nói: “Mẫu thân, con hiểu mà.”

Cậu nhìn mẹ và thành thật nói: “Con sẽ dốc toàn lực cho kỳ thi hương, nhưng cũng sẽ quan tâm tới sức khỏe của mình. Con là chỗ dựa của mẫu thân, nếu con có mệnh hệ gì thì sau này mẫu thân biết làm thế nào? Thế nên con sẽ cẩn thận bảo vệ bản thân, không chỉ vì mình mà còn vì mẫu thân.”

Trương thị đỏ mắt và cuống quít cúi đầu nghẹn ngào nói, “Con biết thế là tốt.”

Tần Ngộ thấy mẹ rơi lệ thì vội nói sang chuyện khác: “Lần này đi thi con nghĩ nên nói với trong tộc một tiếng.”

Trương thị đáp: “Được.”

Buổi tối Tần Ngộ nằm ở trên giường tính toán chi phí thi hương. May có nguồn thu từ đậu phụ thối nên áp lực của cậu cũng nhẹ nhàng hơn.

Tính xong cậu trở mình và ngủ thiếp đi.

 

Trương thị làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu sau Tần tộc trưởng đã tới, đi kèm đương nhiên là Tần Sùng Ân.

Tần tộc trưởng hàn huyên hai câu mới móc một cái túi vải trong ngực đưa cho Tần Ngộ. Cậu vừa thấy thứ ấy đã đoán được đó là gì.

Quả nhiên Tần tộc mở cái túi ra thì thấy trong đó có mấy mẩu bạc vụn, chừng 10 lượng.

“Ngộ Nhi, đây là tấm lòng của người trong tộc, ngươi đừng khách sáo mà cứ nhận đi.”

Tần Ngộ muốn từ chối nhưng thấy Tần Sùng Ân nhẹ lắc đầu thế là cậu đành nhận. Sau khi cậu nhận bạc, sắc mặt Tần tộc trưởng vui hơn hẳn, nếp nhăn nơi khóe mắt và trên mặt cũng chen chúc vào với nhau.

Tần tộc trưởng đưa bạc rồi mới nói: “Lão phu cũng biết một chút về thi hương. Kỳ thi này thực sự gian khổ, cần có người đi cùng ngươi để chạy việc vặt.”

Tần Ngộ nhìn về phía Tần Sùng Ân nhưng Tần tộc trưởng lại nói: “Hắn cũng sắp vùi nửa người xuống đất rồi, nếu đi cùng ngươi thì chẳng biết là ai chăm sóc ai.”

Khóe mắt Tần Sùng Ân giật giật nghĩ mình có già thế đâu. Nhưng Tần tộc trưởng trừng mắt thế là ông cũng đành ngậm miệng.

Cuối cùng Tần tộc trưởng vẫn cho Tần Ngộ và Tần Sùng Ân mặt mũi nên có chút nhượng bộ: “Lão phu nghĩ bá phụ của ngươi vẫn giúp ngươi việc này, nhưng cũng cần có người chạy chân. Đến lúc ngươi thi xong cần có người cõng ngươi về chỗ nghỉ mà việc ấy chỉ có người trẻ mới làm được.”

Lần này đến phiên Tần Ngộ hết chỗ nói. Còn chưa thi mà mấy người này đã nghĩ cậu sẽ yếu tới mức cần người cõng. Chẳng lẽ Triệu Cẩm Đường nói đúng? Bề ngoài của cậu thực sự rất dễ lừa gạt ư?!

Cuối cùng Tần Ngộ được Tần Sùng Ân đảm bảo nên vẫn đồng ý. Lúc này Tần tộc trưởng mới cảm thấy mỹ mãn và rời đi.

Tần tộc trưởng đi rồi Tần Sùng Ân lại cười nói với Tần Ngộ: “Lần này lão phu cũng biết người đi cùng chúng ta là ai. Đó là một đứa nhỏ lương thiện, đáng tin cậy nên cháu cứ yên tâm.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.