Nhận được tiền thưởng thi niên khảo nên vốn riêng của Tần Ngộ lập tức phình ra.
Cậu vốn là Lẫm Sinh, sau khi vào Phủ học không mất tiền ăn ở, quần áo và giày tất mang từ nhà, ngày thường cậu cũng tranh thủ chép sách để chi trả các khoản mua sắm vụn vặt nên không tốn bao nhiêu. Chỉ có giấy và mực là tốn nhiều.
Ngày thường Tô tú tài cũng quan tâm, cứ cách một khoảng thời gian lại dẫn cậu ra ngoài ăn chơi nên cậu cũng phải mời lại. Chỉ có tiêu mà không có kiếm là không được.
Cũng may một tháng cũng chỉ một hai lần mời khách nên cậu chấp nhận được.
Tần Ngộ xoa xoa mày nghĩ quả nhiên nếu chỉ học mà tách rời sản xuất thì áp lực rất lớn. Không biết chuyện kinh doanh đậu phụ thối có tiến triển tốt đẹp hay không.
Nói thật, Tần Ngộ cảm thấy người cổ đại thực sự rất dũng cảm. Ngay cả sâu họ còn ăn được thì sao lại không đón nhận nét đẹp ẩn chứa bên trong của đậu phụ thối nhỉ?
Cậu cảm thấy hơi tủi thân và cáu tiết thay cho món ăn yêu thích của mình.
Vài ngày sau Tần Ngộ mới nén được cảm xúc này xuống. Đúng lúc ấy Tô đại ca mặt mày hớn hở tới thăm. Hắn vừa vào sân đã ôm chầm lấy Tần Ngộ và vỗ lưng cậu ầm ầm.
“Hiền đệ, hiền đệ!” Hắn vui quá thể nên không biết phải nói gì, chỉ có thể gọi Tần Ngộ mãi.
Tần Ngộ lại trái ngược hoàn toàn, cậu sắp nổ phổi rồi đây này! Vì thế cậu vội hét toáng lên: “Tô đại ca!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-duong-thi-cu-thoi-co-dai/1863033/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.