Tin Tần Ngộ là viện án đầu lan ra như mọc cánh và truyền khắp các thí sinh.
Đa phần mọi người đều mờ mịt: “Tần Ngộ là ai?”
Chỉ có một ít học sinh của huyện Nghi Khê là biết Tần Ngộ và cũng không dám tin tưởng.
Tần Ngộ thế mà lại là viện án đầu!
“Không thể nào! Nhất định là bọn họ sai rồi. Cái tên nhãi con miệng còn hôi sữa chưa, ừm, ừm…” Bên cạnh có người cảnh giác lập tức che miệng kẻ vừa nói.
Viện án đầu chính là danh hiệu triều đình ban tặng. Vào thời điểm này dám vũ nhục viện án đầu tức là không muốn sống ngày lành nữa mà muốn tìm điểm k.ích th.ích hả?
Người thông minh không nhiều nhưng người ngu xuẩn hết thuốc chữa cũng không nhiều lắm. Đa số mọi người đều là người bình thường. Tuy trong lòng họ không tránh được ghen ghét và suy đoán nhưng trên mặt vẫn muốn giả vờ tốt bụng.
Đám thí sinh của huyện Nghi Khê tới tìm Liễu Cẩn và Nghiêm Thanh thương lượng tới chúc mừng Tần Ngộ. Trong mắt bọn họ thì Liễu Cẩn và Nghiêm Thanh cùng tới từ trấn Trường Ninh giống Tần Ngộ, đã vậy trước kia Nghiêm Thanh còn từng ở chung một phòng ký túc với Tần ngộ nên tình cảm chắc phải tốt hơn bọn họ.
“Mà trấn Trường Ninh kia cũng đúng là nơi phong thủy tốt. Ba người các ngươi đều từ đó tới và lần này đều có tên trên bảng vàng.” Người nói chuyện khó nén được hâm mộ trong ánh mắt.
Liễu Cẩn đứng thứ 5 từ dưới lên, còn Nghiêm Thanh đứng thứ hai từ dưới lên.
Nhưng tiền đề ở đây là Nghiêm Thanh bị bệnh sau khi gặp mưa to và thân thể cực kỳ yếu. Dưới tình huống ấy hắn còn có tên trên bảng vàng chứng tỏ học vấn ngày thường của hắn cực kỳ vững chắc.
Sắc mặt Liễu Cẩn khẽ thay đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: “Các vị nói đúng. Lần này Tần huynh là viện án đầu nên chúng ta phải chúc mừng.”
Đám bọn họ đồng thời đi về phía khách điếm mà Tần Ngộ đang ở. Có thí sinh khác thấy thế thì mở miệng dò hỏi và cũng gia nhập.
Một vị viện án đầu mới 12 tuổi quả thực hấp dẫn sự tò mò của mọi người.
Tần Ngộ ở bên kia rốt cuộc cũng hoàn hồn và cùng mọi người giao lưu. Thái độ của cậu không hề kiêu căng khiến người ta rất thích.
Tần Sùng Ân lại nghĩ nhiều hơn. Ông đoán qua một lát nữa đám thí sinh của huyện Nghi Khê sẽ nghe được tin tức và tới. Về tình, về lý thì Tần Ngộ thân là viện đầu nên chắc chắn sẽ phải mở tiệc chiêu đãi mọi người. Đây là quy định bất thành văn nếu không truyền ra ngoài sẽ bị người khác nói xấu.
Ông nhìn thiếu niên lọt thỏm trong đám người thì thấy vô cùng vui vẻ: Nhà họ có con cháu giỏi như thế quả thực quá vinh dự.
Bản thân ông muốn đặt một tửu lầu tốt một chút nhưng Tần Ngộ xưa nay đơn giản nên yến tiệc này không nên khiến cậu phải lo nghĩ trong lòng.
Sau khi cân nhắc ông vẫn cho người đặt bàn ở một tửu lầu hạng trung. Ông chủ nhà kia nhanh nhạy biết viện án đầu muốn mở tiệc nên lập tức giảm 20%.
Tối hôm ấy ở lầu hai của tửu lầu, Tần Ngộ ngồi vị trí chủ tiệc và cùng các thí sinh khác chúc mừng.
“Không ngờ Tần huynh lại có tài như thế. Tại hạ bội phục, chén này xin kính huynh.”
Tần Ngộ còn không kịp mở miệng thì đối phương đã uống một hơi cạn chén rượu. Cậu chẳng còn cách nào đành phải uống theo.
Tần Sùng Ân vẫn luôn ở bên cạnh chú ý và thấy cậu bị mời rượu liên tiếp thì nhíu mày. Chỉ lát sau mặt Tần Ngộ đã đỏ lên.
Liễu Cẩn và Nghiêm Thanh liếc nhau sau đó đều nhìn thấy không vui trong mắt đối phương.
Mặc ai nhìn thấy một thiếu niên 12 tuổi cũng sẽ không kính rượu liên tục như thế. Đây không phải cố ý làm khó người khác ư?
Liễu Cẩn đứng dậy, tay cầm quạt xếp phe phẩy đi tới bên cạnh Tần Ngộ và ôm vai cậu nói, “Tần huynh, Nghiêm huynh phát hiện một món ăn
ngon và cảm thấy rất độc đáo. Huynh tới nếm thử xem.”
“Liễu huynh, chúng ta và Tần huynh còn chưa nói chuyện xong.”
Liễu Cẩn cười mắng: “Các ngươi đã nói lâu như thế cũng phải nhường cơ hội trò chuyện cho chúng ta chứ? Nếu không người khác còn tưởng các ngươi bao viện án đầu luôn ấy.”
Lời này vừa ra người đối diện đã híp mắt.
Một lời kia của Liễu Cẩn có hai nghĩa, một là nói Tần Ngộ chính là viện án đầu, hai là mỉa mai kẻ đối diện.
Trước khi thi viện diễn ra cái kẻ đối diện kia chính là người được tin tưởng sẽ trở thành viện án đầu. Tuy không nói rõ nhưng mọi người đều tỏ vẻ vị trí ấy là vật nằm trong tay hắn. Nhưng ai ngờ vịt nấu chín rồi lại bay đi.
Hắn làm đúng đề thi phú kia, nhưng lại gặp tao ương trong trận mưa to. Cũng không phải thực lực của hắn không bằng Tần Ngộ vì thế đương nhiên hắn không cam tâm. Nhưng nhiều năm đọc sách thánh hiền khiến hắn không thể làm chuyện dơ bẩn khác, vì thế hắn chỉ có thể liên hợp với người khác kính rượu Tần Ngộ trong tiệc này.
Người bên cạnh thấy tình thế không đúng thì lập tức mở miệng hòa giải, “Liễu huynh và Tần huynh đúng là có quan hệ tốt.”
Liễu Cẩn cười cười nhưng không đáp. Hắn có mặt dày thế nào cũng không dám tiếp lời này.
Thật ra Tần Ngộ vẫn còn tỉnh táo và cũng biết chuyện gì xảy ra nhưng tứ chi không có sức nên lúc cậu được đưa tới ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh và được người ta nhét một miếng điểm tâm vào tay thì cậu chỉ theo bản năng bỏ vào miệng nhai. Mùi vị kia quả thực không tồi.
Có đồ ăn lót dạ vì thế cậu dễ chịu hơn một chút, sắc mặt hồng hồng, cả người ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Những người khác tưởng cậu say nên trêu chọc nhưng nửa ngày Tần Ngộ mới nghẹn một câu làm cho người ta gấp gáp và thấy không thú vị sau đó không nói gì nữa.
Mọi người đã được thấy viện án đầu và hiểu biết đại khái tính nết của đối phương nên lập tức chuyển sang kết bạn. Đây là cơ hội tốt để mở rộng mối quan hệ.
Mọi người cảm thấy hứng thú và bắt đầu ồn ào ngâm thơ, đối chữ. Tần Ngộ nhắm hờ mắt, trong lòng trộm vui vẻ vì bản thân uống say nên có cớ trốn thoát.
Những người khác không biết trong lòng cậu nghĩ cái gì nhưng thấy Tần Ngộ uống say vẫn ngoan ngoãn ngồi một chỗ chứng tỏ người này uống say cũng không làm loạn thế là ánh mắt nhìn cậu cũng thêm hai phần ý tốt.
Ánh trăng treo cao, mọi người không những không thấy mệt mà còn hưng phấn hơn và cuối cùng bọn họ hẹn nhau tới nơi phong nguyệt trải nghiệm cho biết.
Cả đám tốp năm, tốp ba rời đi. Liễu Cẩn và Nghiêm Thanh ở lại tới cuối và đề nghị đưa Tần Ngộ trở về.
Tần Sùng Ân cười và uyển chuyển từ chối. Từ khi Tần Ngộ say rượu tới giờ ông luôn lo lắng, sợ cậu làm gì đó không tốt.
Lúc này vừa tan tiệc ông đã thấy thả lỏng và cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cũng không muốn phải giả lả với bạn cùng trường của Tần Ngộ nữa.
Liễu Cẩn và Nghiêm Thanh thức thời rời đi.
Tần Sùng Ân và người hầu đưa Tần Ngộ lên xe ngựa và chạy về khách điếm mà họ đang ở.
Lúc vào phòng ông gọi canh giải rượu và cho Tần Ngộ uống.
Bởi vì uống rượu nên Tần Ngộ ngủ rất say, lúc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Cậu ngồi trên giường xoa xoa mày. Đợi tinh thần hoàn toàn tỉnh táo cậu mới rời giường rửa mặt.
Tần Sùng Ân nhìn thấy cậu thì cười hỏi: “Cảm giác thế nào?” “Vẫn còn tốt ạ.”
Tần Ngộ ăn xong bữa sáng muộn thì ông chủ khách điếm tới để trả lại toàn bộ tiền phòng cậu đã nộp lúc trước. Cậu thấy thế thì chần chừ và ngửa đầu nhìn Tần Sùng Ân ở bên cạnh.
Tần Sùng Ân gật đầu thế là cậu mới nhận.
Ông chủ càng cười tươi hơn và nói: “Viện đầu ở lại đây khiến nơi này cũng như tỏa ánh hào quang. Không biết lão có được vinh dự xin viện đầu viết cho mấy chữ không?”
“Ông chủ khách sáo quá.” Tần Ngộ thẹn thùng: “Nhưng chữ tại hạ cũng chỉ thường thường, thi phú cũng không phải xuất chúng lắm.”
“Viện đầu quá khiêm tốn rồi. Có được vài chữ của ngài chính là vinh hạnh của khách điếm này.”
Ông chủ đã nói tới cái mức này thì Tần Ngộ cũng không tiện từ chối nữa. Cậu hơi suy nghĩ gì đó và viết một câu đối rồi đóng dấu cá nhân lên đó. Câu đối chúc ông chủ làm ăn phát đạt, khách đông nườm nượp.
Ông chủ lập tức mừng rỡ và vui vẻ mang câu đối rời đi.
Tần Ngộ ước lượng túi tiền và trêu ghẹo: “Bá phụ, lần này chúng ta coi như có được niềm vui ngoài ý muốn.”
Tần Sùng Ân vuốt râu: “Vui này không bất ngờ tí nào.”
Có một chiêu bài sống như Tần Ngộ thì lần thi viện tiếp theo không biết có bao nhiêu người muốn vào đây ở. Ông chủ kia hẳn sẽ kiếm được gấp mười, gấp trăm lần số tiền này.
Tần Ngộ nhìn số tiền trong tay và trong lòng vẫn thấy vui vẻ.
Tiệc cảm ơn quan chủ khảo diễn ra vào ngày thứ ba sau khi có kết quả. Buổi chiều Tần Ngộ ra ngoài đi dạo, buổi tối nghỉ ngơi một lát rồi mang theo tâm trạng tốt đẹp đi tham gia yến tiệc.
Cả đám thí sinh đi theo người hầu vào sân sau. Nơi này có núi giả, nước trong, trong đình hóng gió cũng có không ít học sinh. Sau khi Tần Ngộ đi qua, có không ít người chào hỏi cậu. Tần Ngộ đều đáp lễ và nói chút chuyện tầm phào.
Ba mươi phút sau quan chủ khảo tới. Không ít thí sinh đều cố chen ra hàng đầu. Tần Ngộ là viện đầu nên không thể chậm trễ để trán ấn tượng không tốt.
Quan chủ khảo chừng 40 tuổi, mặt mũi mang theo khí thế nghiêm túc. Đầu tiên ông ấy để ý tới Tần Ngộ. Thiếu niên còn nhỏ đã lộ tài năng nên
là ai cũng muốn nhìn một chút. Đáng tiếc, sau khi nói chuyện ông ấy phát hiện Tần Ngộ không phải người vừa ý mình.
Tần Ngộ đoán quan chủ khảo là người theo chủ nghĩa lý tưởng cánh tả. Với một vài vấn đề, ông ấy giữ quan điểm hoàn mỹ, so sánh lại sẽ thấy Tần Ngộ hơi tục.
Tần Ngộ cảm thấy hơi đáng tiếc nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu lời nói đã không hợp nhau thì nửa câu cũng ngại nhiều, giả sử còn phải nói nữa thì chắc mệt lắm.
Những người khác thấy Tần Ngộ không có cơ hội thì sôi nổi khoe bản thân nhưng tiếc là quan chủ khảo chẳng vừa mắt người nào.
Mọi người đều có cảm giác thất bại. Cuối cùng quan chủ khảo vừa rời đi bọn họ cũng không ở lại lâu.
Sau tiệc này Tần Ngộ cũng không còn việc gì khác nên sau khi thương lượng với các thí sinh khác, bọn họ cùng thuê thuyền trở về. Tới phủ thành họ lại chuyển sang đi đường bộ.
Lúc này Tần Ngộ mới vừa về đến nhà thì hàng xóm đã tới chúc mừng.
Hóa ra tin tức cậu thi đỗ tú tài đã được truyền về trấn Trường Ninh từ sớm.
Trương thị hưng phấn thức cả đêm nhưng không biết chia sẻ cảm xúc này với ai. Bà thật sự nghẹn sắp hỏng người rồi. Bởi vậy nên con trai vừa mới về bà đã ôm cậu vào lòng vừa khóc vừa cười.
“Ngộ Nhi, Ngộ Nhi của ta……”
Tần Ngộ cũng ôm lấy bà và nhẹ vỗ vỗ lưng.
Vẫn là bà chủ hàng bánh nướng ho khan một tiếng nhắc nhở mới khiến Trương thị ngượng ngùng buông con trai ra và quay mặt qua chỗ khác dùng tay áo lau nước mắt.
“Tỷ đúng là biết cách dạy con. Ngộ Nhi còn trẻ thế mà đã là tú tài.” “Tỷ, ngày thường tỷ cho tú tài lão gia ăn cái gì thế?”
“Ngốc thế, nhà họ bán đậu phụ nên đương nhiên tú tài lão gia ăn đậu phụ nhiều nhất rồi.”
Tần Ngộ / Trương thị:………
Cửa hàng đậu phụ nho nhỏ của nhà họ toàn người là người. Mãi tới nửa buổi chiều mọi người mới lục tục rời đi.
Trong nhà chất đầy quà, ngoài nhà họ Triệu, nhà Tần Hoài Minh còn có những người hàng xóm và nhà giàu có khác cũng tặng quà.
Nhà họ Lưu cũng ở trong số đó. Lúc Tần Ngộ biết cũng phải cảm thán vị Lưu đồng sinh kia đúng là biết làm người.
Tần tộc trưởng tới tìm Tần Ngộ và lời trong lời ngoài trách cậu tham gia thi viện mà không nói với mọi người trong tộc để bọn họ góp tiền cho cậu làm lộ phí.
Tần Ngộ ôn hòa giải thích mình còn nhỏ, người tham gia thi viện lại nhiều nên không dám nắm chắc sẽ đậu. Cũng vì thế cậu không nói ra ngoài sợ sau đó thi trượt sẽ mất mặt.
Tần tộc trưởng nghẹn lời nhưng không thể nói gì được. Ông ta chỉ dặn cậu lần sau muốn làm gì thì báo với trong tộc một tiếng. Ông ta lại nói lời thấm thía: “Ngộ Nhi à, một bút không viết ra hai chữ Tần. Nếu ngươi có việc cần giúp thì người trong tộc sẽ hỗ trợ ngươi hết mình.”
“Ngộ đã hiểu.” Tần Ngộ rũ mi khiêm tốn đáp.
Tộc trưởng hớn hở vỗ vỗ vai cậu: “Lần này ngươi có tên trên bảng vàng nên người trong tộc đã chuẩn bị chút quà, ngươi chớ có từ chối.”
“Vâng.”
Lúc này Tần tộc trưởng mới cảm thấy mỹ mãn và rời đi nhưng trong lòng vẫn giận Tần Sùng Ân không phúc hậu. Ông phải đi tìm tên kia nói một trận mới được.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.