🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 “Ông chủ, phòng chỗ ông giá cả thế nào?”

Một người đàn ông tuổi trung niên đứng sau quầy tươi cười đáp: “Tiểu công tử, chỗ chúng ta giá cả rẻ hơn những chỗ khác, phòng thượng hạng một ngày một lượng ba trăm văn tiền, phòng trung hạng một ngày một lượng một trăm văn tiền, còn phòng rẻ nhất là tám trăm văn tiền, tất cả đều bao ba bữa.”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc Tần Ngộ nghe báo giá vẫn hít một hơi. Giá này quá dọa người.

Nhưng cậu vừa chần chừ đã có hai đồng sinh tới đặt hai gian phòng thượng hạng cuối cùng, còn đặt nửa tháng.

Tần Sùng Ân hơi sốt ruột: “Ngộ Nhi.”

Tần Ngộ suy nghĩ một lát vẫn quyết định đổi một nhà khác và cũng có không ít người có cùng ý tưởng.

Tần Sùng Ân thở dài: “Cháu không cần lo về vấn đề tiền bạc.”

Ông nghĩ Tần Ngộ đã lớn nên sợ chạm vào lòng tự ái của cậu vì thế lời cũng uyển chuyển. Đối với ông thì mấy chục thậm chí trăm lượng bạc cũng chẳng là gì. Ông cũng muốn giúp đỡ đứa cháu có tiền đồ như Tần Ngộ.

Tần Ngộ cảm ơn ý tốt của Tần Sùng Ân nhưng không phải cậu để ý mặt mũi mà chẳng qua cậu nghĩ khách điếm kia quá đắt, không đáng.

Bọn họ ở trong thành tìm nửa ngày cuối cùng cũng chọn một khách điếm cách địa điểm thi một khoảng xa. Phòng trung hạng giá 680 văn tiền một ngày và bao ba bữa.

Sau khi ổn định Tần Ngộ mới tìm các đồng sinh khác của huyện học.

Liễu Cẩn đang ở đứng trong sảnh lớn của khách điếm và nói chuyện phiếm với những người khác. Nghiêm Thanh thì ngồi ở một bên trầm mặc không nói.

Tần Ngộ đến gần thế là Liễu Cẩn chắp tay nhỏ giọng nói: “Tần huynh.”

 

“Tần huynh……” Những người khác cũng gọi một tiếng.

Tần Ngộ đáp lễ và hàn huyên vài câu rồi nói mình đang ở đâu sau đó đi vào việc chính: “Các vị nói xem giờ Tỵ ngày mai chúng ta cùng tới nha môn nộp công văn và thẻ dự thi có được không?”

“Đương nhiên là được.”

Bởi đám Liễu Cẩn ở gần quan phủ nên ngày mai Tần Ngộ sẽ đến đây tìm bọn họ.

Sau khi hẹn xong Tần Ngộ lập tức trở về.

Mắt thấy bóng dáng nhỏ gầy kia biến mất ở cuối con phố, không biết là kẻ nào lẩm bẩm: “Thằng nhãi con không biết trời cao đất dày.”

Nghiêm Thanh đen mặt, ánh mắt lạnh lẽo lên tiếng: “Ta lại không biết thí sinh thi viện còn mang tuổi tác của người khác ra bàn luận cơ đấy.”

Chung quanh lập tức yên tĩnh.

Nghiêm Thanh đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị và đứng dậy lên lầu. “Nghiêm huynh, Nghiêm huynh……”

Liễu Cẩn vội chắp tay với những người khác và đuổi theo.

Những người khác đều ngây ra: “Họ Nghiêm này phát điên cái gì thế?” “Thật không biết lễ nghĩa.”

Gia cảnh Nghiêm Thanh không giàu có nên phải cố hết sức mới kham nổi chi phí đắt đỏ ở quận thành. Cũng vì thế hắn chấp nhận đề nghị của Liễu Cẩn và thuê chung một gian phòng thượng hạng, giá cả chia đôi.

Sau khi hắn về phòng Liễu Cẩn cũng đi theo và lật tay đóng cửa. Lúc này hắn muốn nói lại thôi và ngồi xuống cạnh bàn rót cho mình một chén trà nhuận giọng và nói: “Miệng mọc trên người họ thì chúng ta quản làm sao được.”

Bàn tay cầm sách của Nghiêm Thanh bỗng siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.

Lớn từng này tuổi rồi nhưng sai lầm lớn nhất của hắn chính là nghe lời một phía và hiểu lầm Tần Ngộ. Thế nên hiện tại vừa nghe người khác

 

nói xấu Tần Ngộ hắn đã nhớ tới hồi ức không tốt.

Nghiêm Thanh chậm rãi buông tay, ánh mắt vòng quanh những con chữ trên sách và lạnh lùng nói: “Nghe thấy nên ngứa tai.”

Sau đó hắn chỉ vùi đầu đọc sách, không nói gì khác.

Liễu Cẩn xoa xoa giữa mày và nghĩ bản thân là kẻ khéo lóe, nhân duyên tốt nhưng lại ngã một vố không nặng không nhẹ ở chỗ Tần Ngộ. Mà cũng do hắn đuối lý trước.

Ngày tiếp theo, đúng giờ đã hẹn, mọi người tới nha môn làm việc.

Thời gian thi viện là ngày 2 tháng 8, quan chủ khảo do Thiên Tử phái đến và mỗi lần lại khác nhau. Làm thế để đảm bảo tính công bằng của khoa cử và tránh có kẻ to gan mua chuộc quan chủ khảo.

Vào giờ Dần ngày 2 tháng 8, bên ngoài khu vực thi đã có rất nhiều người đứng chờ. Tuy Tần Sùng Ân đã sớm đoán trước nhưng lúc nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc giật mình. Cũng phải thôi, thí sinh đã hơn một ngàn, lại thêm người nhà thì cũng phải hai ngàn người vì thế đâu cũng thấy người đông nghìn nghịt.

Tần Sùng Ân vỗ vỗ vai Tần Ngộ: “Cố hết sức là được.”

Tần Ngộ đáp vâng. Cậu xếp hàng ở giữa đội ngũ, trước sau đều có người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, chỉ có mình cậu yên tĩnh đứng ở đó.

“Đại ca, lần này trong nhà tiêu pha không ít vì huynh thế nên huynh nhất định phải thi đậu nhé.”

“Lương Nhi, gian khổ học tập mười năm, lần này con nhất định phải dốc hết sức, đừng phụ chính mình và người nhà nhé.”

“Tam đệ đừng lo lắng, đừng lo lắng……”

Trong lời nói có lo âu, kỳ vọng và chúng như cái lưới lớn vây lấy các thí sinh.

Rốt cuộc nha dịch cũng tuyên bố bắt đầu vào trường thi. Đội ngũ dần tiến về phía trước, lúc tới lượt Tần Ngộ đã là hơn nửa canh giờ sau. Cậu đưa công văn và thẻ dự thi cho nha dịch, một nha dịch khác tiến lên lục soát, ngoài ra còn có một Lẫm Sinh bảo đảm Tần Ngộ là Tần Ngộ.

 

Đây cũng là một cách phòng chống gian lận, miễn cho có người thi

hộ. Lẫm Sinh cũng sẽ không đi một chuyến không công. Quận thành xa xôi nên phí lót tay cũng cao hơn trước bốn lần.

Sau khi xác định không có vấn đề, Tần Ngộ mới cõng rương đựng sách đi vào.

Mọi thí sinh bước vào trường thi sau đó đám quan chủ khảo mới tiến vào. Sau một phen nghi thức, thí sinh tự tới lều thi của mình.

Lúc này vận may của Tần Ngộ không tốt lắm, lều thi có mạng nhện, trên đỉnh đầu cũng rách nát. Cậu nhìn thoáng qua sắc trời và nghĩ mấy ngày này hẳn sẽ không mưa đúng không?

Cậu lấy giẻ từ trong rương đựng sách và nhanh chóng thu dọn một lát sau đó chờ nha dịch phát bài thi.

Thi huyện và thi phủ là thi từng ngày một, còn thi viện là thi liên tục ba ngày. Phạm vi thi cũng mở rộng, ngoài thiếp kinh, mặc nghĩa, kinh nghĩa, thi phú thì còn có toán học, luật pháp và tạp văn.

Tần Ngộ lấy được đề bài và theo thói quen xem trước một lượt. Nội dung thi quả thực khó hơn rất nhiều.

Thiếp kinh và mặc nghĩa được coi là đề tặng điểm vì thế chúng chiếm tỉ trọng nhỏ, còn kinh nghĩa chiếm tỉ trọng lớn hơn.

Tần Ngộ lựa chọn làm đề từ dễ đến khó, cố gắng hoàn thành những câu nắm chắc trăm phần trăm trước.

Mặt trời ngày càng lên cao, thời tiết tháng tám nóng bức khó chịu nên không ít người bắt đầu cởi áo ngoài. Tần Ngộ lại như không cảm thấy gì bởi cậu đã quen tôi luyện dưới cái nóng ngày hè và cái lạnh ngày đông nên chút nóng bức này không là gì.

Chờ cậu làm xong mấy đề thiếp kinh và mặc nghĩa thì đã qua giờ trưa vì thế cậu tìm nha dịch mua ít đồ ăn.

Một cái bánh hấp ở đây đắt gấp đôi bên ngoài nhưng ăn hai cái là cậu đã no lưng lửng.

Cậu cẩn thận đứng dậy đi lại trong lều thi rồi dùng khăn thấm nước lạnh xoa hai bên Thái Dương. Cảm giác lạnh lẽo lập tức khiến cậu tỉnh táo hơn nhiều.

 

Sau khi nghỉ ngơi 15 phút cậu đã khôi phục tinh thần vì thế bắt đầu cầm bút làm đề kinh nghĩa.

Đề mục là “Quân tử ái nhân”.

Tần Ngộ hơi suy nghĩ và nhớ ra đây là một câu trong “Đàn cung thượng của Lễ Ký” với nguyên văn là: Quân tử ái nhân dã dĩ đức, tiểu nhân chi ái nhân dã chi cô tức.

Ý của câu này rất dễ hiểu, nhưng khi trả lời chắc chắn sẽ phải kéo dài ra.

Tần Ngộ đã có suy nghĩ vì thế cậu cân nhắc cách dùng từ sau đó bắt đầu trả lời. Từng chữ tinh tế nhanh chóng hiện ra trên mặt giấy.

Mặt trời như lò lửa vĩ đại hừng hực thiêu đốt mặt đất. Không khí nóng nực lóa mắt, mọi thứ như vặn vẹo. Chung quanh dần dần truyền đến tiếng quạt phe phẩy hết đợt này tới đợt khác.

Từng giọt mồ hôi thật to theo khuôn mặt Tần Ngộ chảy xuống thấm vào khăn vải. Cậu không kịp lau mồ hôi nên cũng chẳng thèm lau nữa.

Phần áo giữa lưng của cậu bị mồ hôi thấm ướt rồi lại khô. Lúc cậu cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi tới thì mặt trời đã ngả về tây.

Tần Ngộ thu dọn bài thi một cách thỏa đáng và đứng dậy xoa xoa tay chân cứng đờ. Tiếp theo cậu rung chuông gọi nha dịch bởi đã nghẹn thật lâu.

Nhà xí của trường thi quả thực không dám khen tặng. Sau khi Tần Ngộ đi ra mặt đều tái đi, trên người còn vương mùi hôi thối. Cậu phải quạt 15 phút mùi kia mới tan đi.

Buổi tối cậu lau qua người, uống ít nước rồi nghỉ ngơi.

Buổi tối đầu tiên cậu ngủ sớm nên tỉnh sớm. Sau khi đi tiểu cậu đi lại trong lều thi. Bởi vì sắc trời còn chưa sáng nên cậu ngẫm nghĩ tới nội dung câu hỏi.

Với lượt thi đầu tiên cậu còn thừa một đề kinh nghĩa và thi phú. Đề kinh nghĩa cậu đã có manh mối, nhưng đề thi phú thì quả thực cậu vẫn chưa hiểu gì cả.

Đề thi phú kia rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: Băng cơ ngọc cốt.

 

Băng cơ ngọc cốt không phải dùng để khen ngợi nữ tử sao? Chẳng lẽ quan chủ khảo lại muốn bọn họ làm thơ ca tụng phẩm chất cao đẹp của người phụ nữ?

Tần Ngộ luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói được nên lời.

Lúc chân trời có nắng sớm cậu lại ăn một cái bánh hấp sau đó bắt đầu làm đề kinh nghĩa. Đến giờ Tỵ hai khắc cậu đã làm xong tất cả các đề, chỉ còn đề thi phú.

Tần Ngộ nhíu mày, tay đã hạ bút vài lần rồi cuối cùng vẫn ngừng lại.

“Băng cơ ngọc cốt, băng cơ ngọc cốt……” Cậu lẩm nhẩm một câu này và muốn nghiền ngẫm thâm ý trong đó.

Có lẽ vì sốt ruột, cũng có lẽ vì mặt trời đã lên cao nên trán và chóp mũi của cậu đều chảy mồ hôi.

Cậu dùng tay áo xoa xoa và nhìn ánh nắng chợt lóe lên trên đỉnh đầu rồi nghĩ thầm nếu có cơn gió mát thổi tới chắc chắn sẽ dễ chịu hơn

nhiều. Đáng tiếc gió lạnh không có vì thế cậu chỉ có thể tự quạt gió cho mình.

Bỗng chốc cậu ngây ra, sau đó lại nhanh chóng tăng tốc độ quạt gió khiến gió mát thổi vào mặt. Mặt mày cậu cũng giãn ra bởi cậu biết đề thi phú kia có ý gì rồi.

Băng cơ ngọc cốt không phải dùng để hình dung phụ nữ mà là hoa mai! Nguy hiểm thật, quá nguy hiểm! Suýt chút nữa cậu đã làm sai.

Nếu thật sự hiểu sai ý mà viết về nữ tử thì chỉ sợ quan chủ khảo sẽ không có ấn tượng tốt.

Lấy hoa mai làm thơ thì dễ hơn nhiều. Ngay cả loại tay mơ như Tần Ngộ cũng làm được một bài thơ không đến nỗi nào. Cậu sửa sang một hai từ trong đó rồi chép vào bài thi.

Lúc cậu làm xong mọi câu hỏi thì đã tới buổi trưa. Bụng cậu lúc này đang ca bài không thành kế, mắt cũng hoa lên.

 

Vì thế trưa nay cậu mua một phần món ăn mặn. Sau giờ trưa cậu nằm nghỉ một lát và nghe thấy tiếng sột soạt. Lượt thi đầu tiên đã qua và nha dịch tới thu bài thi.

Lúc sau bọn họ có nửa canh giờ nghỉ ngơi và có thể rời khỏi lều thi đi lại chung quanh một lát.

Bên ngoài lục tục truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng các thí sinh nhỏ giọng oán thán. Thời tiết thực sự quá nóng, ánh mặt trời chiếu lên da thịt bỏng rát.

Tần Ngộ nhìn thoáng qua mặt trời chói chang bên ngoài với biểu tình uể oải. Đi ra ngoài thì bị nướng, ở trong lều thì bị hấp. Sau khi so sánh cậu chấp nhận bị hấp còn hơn.

Buổi chiều nha dịch bắt đầu phát đề của lượt thứ hai gồm luật pháp, tạp văn và toán học với số điểm gần như ngang nhau.

Tần Ngộ thầm vui vẻ bởi ba phần này cậu đều nắm chắc.

So với cậu thì các thí sinh khác không được vui vẻ cho lắm, đặc biệt là những người không giỏi toán. Vừa nhìn thấy đề mặt mũi họ đã trắng bệch.

Mà tới đêm đó bầu trời lại có mưa to. Từng giọt mưa như hạt đậu nành gõ mạnh trên mặt đất, lá cây à mái nhà vang lên tiếng bùm bùm không ngớt.

Mà mưa vừa rơi xuống Tần Ngộ đã vội thu bài thi và đề bài vào trong rương đựng sách sau đó ôm cái rương rúc xuống chân giường bởi chỉ có nơi ấy là không bị mưa dột.

Mưa rơi vừa nhanh vừa mạnh và giằng co hơn nửa đêm, mãi tới giờ Thìn mới ngừng. Mặt trời lên cao lại thêm không khí ẩm ướt khiến oi bức lên một tầng cao mới.

 

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.