🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chuyện Tần Ngộ thành công lên lớp như tảng đá ném vào mặt nước tĩnh lặng.
Lúc cậu tiến vào lớp Giáp thì bốn người ở đó lập tức nhìn cậu và đánh giá.
Tần Ngộ vẫn bình thản và thoải mái tự giới thiệu đồng thời đảo mắt qua bốn người.
Cậu vừa giới thiệu xong thì thiếu niên mặc áo lụa nói ngắn gọn: “Liễu Cẩn.”
Bên cạnh là một thiếu niên mặc áo xanh tầm 14-15 tuổi, dáng người thon gầy rất giống ấn tượng thư sinh gầy yếu trong tưởng tượng của Tần Ngộ. Đối phương đã nhận ra ánh mắt của Tần Ngộ nên rũ mắt cất giọng nhàn nhạt: “Nghiêm Thanh.”
“Ta tên là Đàm Ngôn Lễ, năm nay mười lăm.” Thiếu niên khác lên tiếng. Người này đang ở lúc vỡ giọng nên hơi ồm ồm nhưng ánh mắt sáng ngời, tươi cười xán lạn, thái độ cũng thân thiện.
Tần Ngộ vừa nghe thấy họ Đàm thì ánh mắt khẽ nhúc nhích và cẩn thận nhìn Đàm Ngôn Lễ. Không biết có phải do tâm lý hay không mà cậu cảm thấy Đàm Ngôn Lễ quả thực có vài phần giống Đàm tú tài.
Tần Ngộ nén suy nghĩ trong lòng và cũng cười đáp lễ.
Một người cuối cùng tương đối ngay ngắn, tuổi cũng nhỏ, tầm 12. Cậu nhóc hơi gật đầu với Tần Ngộ: “Trương Hàm Trúc.”
Tần Ngộ cũng gật đầu đáp.

Mấy người họ coi như đã làm quen, sau đó cả bốn tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.
Tần Ngộ lấy Lễ Ký ra xem. Hiện tại cậu không những có thể thuộc lòng tứ thư ngũ kinh mà còn có thể lý giải đa phần nội dung trong đó, viết chính tả cũng không thành vấn đề.
Cậu cũng muốn thử làm thơ.
Ý nghĩ này chỉ mới nảy ra trong đầu chứ cậu chưa nói với ai. Với tuổi này mà nói ra lời ấy thì chắc chắn cậu sẽ bị người ta chê cười.
Thôi vậy! Hiện nay còn hơn nửa năm để nỗ lực nên cậu sẽ dần luyện tập việc làm thơ. Đồng thời cậu cũng không lơ là tứ thư ngũ kinh. Đọc sách trăm ngàn lần vẫn sẽ tìm được những ý nghĩa mới nên không thể coi nhẹ.
Ông chủ hiệu sách mới vừa tiễn một vị khách và đang quay về cửa hàng thì bị người ta gọi lại.
Ông ấy theo tiếng nhìn qua và hơi kinh ngạc: “Là nhóc à. Đã một thời gian không thấy cháu tới.”
Tần Ngộ ôn tồn nói: “Gần đây cháu bận bài vở nên không tới được.”
Ông chủ dẫn cậu vào trong cửa hàng và cười nói: “Hôm nay cháu tới mua bút mực hay chép sách?”
Tần Ngộ đáp: “Làm phiền ông chủ cho cháu chép hai cuốn thơ.” “Cháu chờ một lát.” Ông chủ bỏ lại một câu này và đi vào góc trong
cùng của cửa hàng rồi khom lưng tìm kiếm. Một lát sau ông đưa cho Tần Ngộ hai cuốn sách nửa cũ.
Tần Ngộ mở ra xem một chút và đôi mắt dần dần sáng lên. Ông chủ thấy thế thì cười nói: “Sách này quá cũ rồi và tạm thời ta chưa tìm được người sao chép lại.”
Tần Ngộ lập tức nói: “Nếu ông chủ không chê chữ cháu xấu thì cháu muốn chép thử một lần.”
Nửa khắc sau Tần Ngộ cõng rương đựng sách và cảm thấy mỹ mãn rời khỏi hiệu sách.

Liễu Cẩn và Nghiêm Thanh của lớp Giáp giỏi làm thơ vì thế Tần Ngộ dùng hai cuốn thơ đã sao chép làm quà trao đổi để được bọn họ hướng dẫn.
Một điều nữa đáng được nhắc tới là sau khi lên lớp Giáp rốt cuộc phu tử cũng dạy toán học cho cậu.   Hoặc nói cách khác thì chỉ có lên lớp Giáp cậu mới có tư cách học toán.
Đàm tú tài giảng một đề toán kinh điển về một cái lồng có cả gà và thỏ. Ông nói một lần là Tần Ngộ đã biết, thậm chí cậu còn có thể suy một ra ba. Vấn đề duy nhất chính là cách ghi lời giải.
Đàm tú tài nhìn bài làm tùy tiện của Tần Ngộ thì tâm tình hơi rung lên. Đây là lần đầu tiên ông thấy một học sinh có thiên phú với toán học cao thế này. Mà không chỉ có toán học, Tần Ngộ học tứ thư ngũ kinh cũng nhanh hơn các bạn khác. Cậu cũng khắc khổ hơn hầu hết mọi người.
Mỗi khi nghĩ tới cái này ông đều cảm thấy may mắn lúc trước mình không quá cố chấp. Nếu không hiện tại ông làm gì có được một học trò có thiên phú lại chăm chỉ đến vậy.
Tần Ngộ học toán vượt trội hơn hẳn những người khác của lớp Giáp nhưng làm thơ lại đứng đội sổ.
Tuy các học sinh còn lại không nói ra miệng nhưng trong lòng quả thực thoáng cân bằng hơn. Xem ra ông trời vẫn rất công bằng.
Tần Ngộ đắm chìm trong học tập. Thậm chí khi Triệu Cẩm Đường hẹn cậu đi chơi vào ngày được nghỉ học cậu cũng từ chối. Cuối cùng vẫn là Trương thị không chịu nổi đẩy cậu ra ngoài cửa.
“Mẫu thân chưa từng đọc sách nên không biết đạo lý lớn. Nhưng ta biết con lừa ngày ngày phải kéo cối xay mà không được nghỉ thì cuối cùng sẽ có vấn đề.”
Kết quả Tần Ngộ bị đá ra khỏi nhà cùng rương đựng sách và con lừa con.
Tần Hoài Minh đứng bên ngoài cửa hàng lặng lẽ chớp mắt với Trương thị sau đó cùng Triệu Cẩm Đường kẹp hai bên Tần Ngộ và dẫn cậu ra ngoài thị trấn.

Tần Ngộ cũng không phải người không biết tốt xấu nên chỉ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Chùa Thù An.”
Tần Ngộ kinh ngạc: “Chùa Thù An?”
“Đúng rồi.” Triệu Cẩm Đường thấy mũi hơi ngứa thì giơ tay xoa xoa và hắt xì một cái mới mơ hồ nói: “Ra ngoài đi dạo mới dễ làm thơ.”
Tần Ngộ thấy lòng mình mềm nhũn và ngẩng đầu nhìn về phía hai người. Tần Hoài Minh ỷ mình cao hơn nên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu: “Tuy đã tách lớp nhưng đều là bạn học cùng trường nên chúng ta đương nhiên dễ dàng hỏi thăm được.”
Triệu Cẩm Đường nhân cơ hội ấy vuốt lông con lừa con, miệng không quên nói: “Tuy ta học chẳng ra gì nhưng cũng biết làm thơ là việc không thể gấp gáp. Ngươi xem đám đại thi nhân đi, rất nhiều lúc bọn họ nhìn cảnh đẹp hoặc gặp được chuyện gì đó xúc động mới có thể làm thơ, chứ bình thường có rặn được chữ nào đâu.”
“Be —— eeeeeee ——”
Triệu Cẩm Đường vui vẻ: “Ngươi xem con lừa con cũng đồng ý với ta nè.”
Con lừa con lắc lắc đầu hất tay Triệu Cẩm Đường ra và thò lại gần cọ cọ Tần Ngộ.
Triệu Cẩm Đường tức quá kêu oai oái và tuyên bố về sau không bao giờ vuốt lông cho con lừa con nữa.
Tần Hoài Minh cười nhạo: “Thôi đi, ngươi chẳng bao giờ nhớ được lời mình nói quá ba ngày.”
“Ai bảo thế. Cứ nửa tháng trường học mới cho nghỉ một ngày thế nên lần sau tìm Tần Ngộ đi chơi chắc cũng phải nửa tháng nữa, vượt xa ba ngày ấy.”
Tần Hoài Minh giật giật khóe miệng: “Đồ ngốc.”
“Ngươi mắng ai?” Triệu Cẩm Đường chống nạnh trừng mắt nhưng vì khuôn mặt tròn xoe nên không có chút khí thế nào.

Tần Ngộ nhìn hai người đùa giỡn chạy trước chạy sau ồn ào thì cảm xúc cũng thả lỏng và bình tĩnh hơn.
Bọn họ nhanh chóng tới chùa Thù An. Triệu Cẩm Đường vung tay lấy ra một túi điểm tâm và nói: “Chúng ta thi đấu xem ai tới chùa trước sẽ được túi điểm tâm này. Chúng ta đếm 1,2,3.”
Tần Ngộ cười và gật đầu còn Tần Hoài Minh thì nhún vai không ý kiến gì.
Triệu Cẩm Đường thả điểm tâm vào túi áo và nghiêm túc nói: “Ta bắt đầu đây.”
“Một!” “Hai……”
Tần Hoài Minh và Tần Ngộ đều không nhịn được nghiêm túc hơn nhưng ai ngờ Triệu Cẩm Đường lại hô thật nhanh: “Ba!”
Sau đó cậu nhóc chạy vèo một cái. Tần Hoài Minh và Tần Ngộ sửng sốt một chút mới đuổi theo.
Tần Hoài Minh nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhãi này lại trơi chò gian trá.”
Cậu nhỏ giọng nói: “Ngộ đệ, ta sẽ bám lấy thằng nhãi kia, đệ mang theo con lừa chạy thật nhanh lên trên nhé.”
Tần Ngộ:………
Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Minh ca, không đến mức ấy chứ?”
“Sao lại không đến mức? Hắn trêu chúng ta trước mà lại để hắn thắng thì ta không nuốt được cơm. Nghe ta đi, bảo đệ chạy thì cứ chạy.”
Tần Hoài Minh đã nói tới mức ấy thì Tần Ngộ không đồng ý cũng phải đồng ý.
Cậu điều chỉnh hô hấp và giẫm lên thềm đá chạy lên trên. Còn Tần Hoài Minh ở bên cạnh cũng dồn sức đuổi theo Triệu Cẩm Đường. Lúc đuổi tới nơi cậu ôm eo thằng bạn và gào lên với Tần Ngộ: “Ngộ đệ chạy nhanh lên!”

Triệu Cẩm Đường gấp đến độ cuống cuồng, “Ngươi làm trái với quy tắc, ngươi không thể cố tình ngăn cản ta.”
Tần Hoài Minh: “Ngươi có nói gì lúc trước khi thi đấu đâu.” “Thì giờ ta nói nè!”
“Muộn rồi!” “………”
Tần Ngộ bò lên trên rồi mới hô to: “Minh ca, được rồi.”
Cậu đợi một lát mới thấy Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường đi lên. Hai người đều hùng hổ không thèm nhìn đối phương.
Tần Ngộ thở ra một hơi và cố gắng hòa giải: “Minh ca, về sau đừng chơi đùa trên thềm đá thì hơn. Nếu không cẩn thận ngã xuống thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
Tần Hoài Minh hừ hừ: “Yên tâm đi, ta đã xem xét rồi, thềm đá cũng không cao nên có ngã cũng chẳng thành vấn đề.”
Tần Ngộ nghe thế thì biết lòng cậu hiểu rõ nên cũng không nói nữa.
Bọn họ đi dạo ở trong chùa một vòng rồi thêm chút tiền dầu mè. Tần Ngộ muốn chào hỏi trụ trì nhưng đáng tiếc ông ấy đã ra ngoài thế là cậu hơi mất mát nhưng vẫn che giấu cảm xúc và đề nghị cả ba xuống núi đi dạo.
Cây cối xanh tốt, thân cây cao thẳng, cành lá xanh đen cắt ánh mặt trời thành những đồng xu tròn rải đầy trên mặt đất.
Triệu Cẩm Đường nhảy nhót trên con đường. Ánh sáng cũng vẩy đầy người cậu khiến đứa nhỏ như lấp lánh.
Con đường nhỏ trong rừng, ánh sáng lấp lóa, thiếu niên hoạt bát, tiếng cười sang sảng……
Trong đầu Tần Ngộ hiện lên những từ mấu chốt này và lập tức xâu chuỗi chúng với nhau. Cậu buông rương đựng sách và đặt bút mực lên đó rồi mài mực múa bút viết một bài thơ liền mạch.
Tần Hoài Minh chờ cậu viết xong mới dám lên tiếng. Cậu nhìn chằm chằm nét mực chưa khô và khen ngợi từ đáy lòng: “Ngộ đệ, bài thơ này

của đệ thật tốt, nếu phu tử mà nhìn thấy hẳn cũng sẽ khen đệ.”
Triệu Cẩm Đường chạy tới nhìn những con chữ xinh đẹp thì đỏ mặt: “Tần Ngộ, ngươi đang miêu tả ta đấy hả?”
Tần Ngộ sảng khoái gật đầu: “Vừa rồi ngươi chạy phía trước, bộ dạng vui sướng vô lo nghĩ thật giống con nai con trong rừng.”
Triệu Cẩm Đường càng đỏ mặt hơn sau đó xoa gáy cười cười. Chợt cậu nghĩ tới cái gì đó và lắp bắp nói: “Tần Ngộ, có thể cho ta chép bài thơ này không?”
“Nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi đó.”
Triệu Cẩm Đường cảm thấy cực kỳ vui vẻ và liên tục gật đầu: “Thích, thích, ta rất thích.”
Cậu bỗng nhiên dừng lại: “Nhưng ngươi…”
Tần Ngộ mỉm cười: “Ta đã cảm nhận và hiểu ra chân lý.” Ý cậu là bài thơ này không phải thứ quan trọng nhất cậu có được.
Cậu nhìn cành lá lắc lư trong gió nhẹ và tâm tình không còn nặng nền nữa. Hôm nay ra cửa quả thực đáng giá.

Chuyện Tần Ngộ thành công lên lớp như tảng đá ném vào mặt nước tĩnh lặng.
Lúc cậu tiến vào lớp Giáp thì bốn người ở đó lập tức nhìn cậu và đánh giá.
Tần Ngộ vẫn bình thản và thoải mái tự giới thiệu đồng thời đảo mắt qua bốn người.
Cậu vừa giới thiệu xong thì thiếu niên mặc áo lụa nói ngắn gọn: “Liễu Cẩn.”
Bên cạnh là một thiếu niên mặc áo xanh tầm 14-15 tuổi, dáng người thon gầy rất giống ấn tượng thư sinh gầy yếu trong tưởng tượng của Tần Ngộ. Đối phương đã nhận ra ánh mắt của Tần Ngộ nên rũ mắt cất giọng nhàn nhạt: “Nghiêm Thanh.”
“Ta tên là Đàm Ngôn Lễ, năm nay mười lăm.” Thiếu niên khác lên tiếng. Người này đang ở lúc vỡ giọng nên hơi ồm ồm nhưng ánh mắt sáng ngời, tươi cười xán lạn, thái độ cũng thân thiện.
Tần Ngộ vừa nghe thấy họ Đàm thì ánh mắt khẽ nhúc nhích và cẩn thận nhìn Đàm Ngôn Lễ. Không biết có phải do tâm lý hay không mà cậu cảm thấy Đàm Ngôn Lễ quả thực có vài phần giống Đàm tú tài.
Tần Ngộ nén suy nghĩ trong lòng và cũng cười đáp lễ.
Một người cuối cùng tương đối ngay ngắn, tuổi cũng nhỏ, tầm 12. Cậu nhóc hơi gật đầu với Tần Ngộ: “Trương Hàm Trúc.”
Tần Ngộ cũng gật đầu đáp.

Mấy người họ coi như đã làm quen, sau đó cả bốn tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.
Tần Ngộ lấy Lễ Ký ra xem. Hiện tại cậu không những có thể thuộc lòng tứ thư ngũ kinh mà còn có thể lý giải đa phần nội dung trong đó, viết chính tả cũng không thành vấn đề.
Cậu cũng muốn thử làm thơ.
Ý nghĩ này chỉ mới nảy ra trong đầu chứ cậu chưa nói với ai. Với tuổi này mà nói ra lời ấy thì chắc chắn cậu sẽ bị người ta chê cười.
Thôi vậy! Hiện nay còn hơn nửa năm để nỗ lực nên cậu sẽ dần luyện tập việc làm thơ. Đồng thời cậu cũng không lơ là tứ thư ngũ kinh. Đọc sách trăm ngàn lần vẫn sẽ tìm được những ý nghĩa mới nên không thể coi nhẹ.
Ông chủ hiệu sách mới vừa tiễn một vị khách và đang quay về cửa hàng thì bị người ta gọi lại.
Ông ấy theo tiếng nhìn qua và hơi kinh ngạc: “Là nhóc à. Đã một thời gian không thấy cháu tới.”
Tần Ngộ ôn tồn nói: “Gần đây cháu bận bài vở nên không tới được.”
Ông chủ dẫn cậu vào trong cửa hàng và cười nói: “Hôm nay cháu tới mua bút mực hay chép sách?”
Tần Ngộ đáp: “Làm phiền ông chủ cho cháu chép hai cuốn thơ.” “Cháu chờ một lát.” Ông chủ bỏ lại một câu này và đi vào góc trong
cùng của cửa hàng rồi khom lưng tìm kiếm. Một lát sau ông đưa cho Tần Ngộ hai cuốn sách nửa cũ.
Tần Ngộ mở ra xem một chút và đôi mắt dần dần sáng lên. Ông chủ thấy thế thì cười nói: “Sách này quá cũ rồi và tạm thời ta chưa tìm được người sao chép lại.”
Tần Ngộ lập tức nói: “Nếu ông chủ không chê chữ cháu xấu thì cháu muốn chép thử một lần.”
Nửa khắc sau Tần Ngộ cõng rương đựng sách và cảm thấy mỹ mãn rời khỏi hiệu sách.

Liễu Cẩn và Nghiêm Thanh của lớp Giáp giỏi làm thơ vì thế Tần Ngộ dùng hai cuốn thơ đã sao chép làm quà trao đổi để được bọn họ hướng dẫn.
Một điều nữa đáng được nhắc tới là sau khi lên lớp Giáp rốt cuộc phu tử cũng dạy toán học cho cậu.   Hoặc nói cách khác thì chỉ có lên lớp Giáp cậu mới có tư cách học toán.
Đàm tú tài giảng một đề toán kinh điển về một cái lồng có cả gà và thỏ. Ông nói một lần là Tần Ngộ đã biết, thậm chí cậu còn có thể suy một ra ba. Vấn đề duy nhất chính là cách ghi lời giải.
Đàm tú tài nhìn bài làm tùy tiện của Tần Ngộ thì tâm tình hơi rung lên. Đây là lần đầu tiên ông thấy một học sinh có thiên phú với toán học cao thế này. Mà không chỉ có toán học, Tần Ngộ học tứ thư ngũ kinh cũng nhanh hơn các bạn khác. Cậu cũng khắc khổ hơn hầu hết mọi người.
Mỗi khi nghĩ tới cái này ông đều cảm thấy may mắn lúc trước mình không quá cố chấp. Nếu không hiện tại ông làm gì có được một học trò có thiên phú lại chăm chỉ đến vậy.
Tần Ngộ học toán vượt trội hơn hẳn những người khác của lớp Giáp nhưng làm thơ lại đứng đội sổ.
Tuy các học sinh còn lại không nói ra miệng nhưng trong lòng quả thực thoáng cân bằng hơn. Xem ra ông trời vẫn rất công bằng.
Tần Ngộ đắm chìm trong học tập. Thậm chí khi Triệu Cẩm Đường hẹn cậu đi chơi vào ngày được nghỉ học cậu cũng từ chối. Cuối cùng vẫn là Trương thị không chịu nổi đẩy cậu ra ngoài cửa.
“Mẫu thân chưa từng đọc sách nên không biết đạo lý lớn. Nhưng ta biết con lừa ngày ngày phải kéo cối xay mà không được nghỉ thì cuối cùng sẽ có vấn đề.”
Kết quả Tần Ngộ bị đá ra khỏi nhà cùng rương đựng sách và con lừa con.
Tần Hoài Minh đứng bên ngoài cửa hàng lặng lẽ chớp mắt với Trương thị sau đó cùng Triệu Cẩm Đường kẹp hai bên Tần Ngộ và dẫn cậu ra ngoài thị trấn.

Tần Ngộ cũng không phải người không biết tốt xấu nên chỉ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Chùa Thù An.”
Tần Ngộ kinh ngạc: “Chùa Thù An?”
“Đúng rồi.” Triệu Cẩm Đường thấy mũi hơi ngứa thì giơ tay xoa xoa và hắt xì một cái mới mơ hồ nói: “Ra ngoài đi dạo mới dễ làm thơ.”
Tần Ngộ thấy lòng mình mềm nhũn và ngẩng đầu nhìn về phía hai người. Tần Hoài Minh ỷ mình cao hơn nên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu: “Tuy đã tách lớp nhưng đều là bạn học cùng trường nên chúng ta đương nhiên dễ dàng hỏi thăm được.”
Triệu Cẩm Đường nhân cơ hội ấy vuốt lông con lừa con, miệng không quên nói: “Tuy ta học chẳng ra gì nhưng cũng biết làm thơ là việc không thể gấp gáp. Ngươi xem đám đại thi nhân đi, rất nhiều lúc bọn họ nhìn cảnh đẹp hoặc gặp được chuyện gì đó xúc động mới có thể làm thơ, chứ bình thường có rặn được chữ nào đâu.”
“Be —— eeeeeee ——”
Triệu Cẩm Đường vui vẻ: “Ngươi xem con lừa con cũng đồng ý với ta nè.”
Con lừa con lắc lắc đầu hất tay Triệu Cẩm Đường ra và thò lại gần cọ cọ Tần Ngộ.
Triệu Cẩm Đường tức quá kêu oai oái và tuyên bố về sau không bao giờ vuốt lông cho con lừa con nữa.
Tần Hoài Minh cười nhạo: “Thôi đi, ngươi chẳng bao giờ nhớ được lời mình nói quá ba ngày.”
“Ai bảo thế. Cứ nửa tháng trường học mới cho nghỉ một ngày thế nên lần sau tìm Tần Ngộ đi chơi chắc cũng phải nửa tháng nữa, vượt xa ba ngày ấy.”
Tần Hoài Minh giật giật khóe miệng: “Đồ ngốc.”
“Ngươi mắng ai?” Triệu Cẩm Đường chống nạnh trừng mắt nhưng vì khuôn mặt tròn xoe nên không có chút khí thế nào.

Tần Ngộ nhìn hai người đùa giỡn chạy trước chạy sau ồn ào thì cảm xúc cũng thả lỏng và bình tĩnh hơn.
Bọn họ nhanh chóng tới chùa Thù An. Triệu Cẩm Đường vung tay lấy ra một túi điểm tâm và nói: “Chúng ta thi đấu xem ai tới chùa trước sẽ được túi điểm tâm này. Chúng ta đếm 1,2,3.”
Tần Ngộ cười và gật đầu còn Tần Hoài Minh thì nhún vai không ý kiến gì.
Triệu Cẩm Đường thả điểm tâm vào túi áo và nghiêm túc nói: “Ta bắt đầu đây.”
“Một!” “Hai……”
Tần Hoài Minh và Tần Ngộ đều không nhịn được nghiêm túc hơn nhưng ai ngờ Triệu Cẩm Đường lại hô thật nhanh: “Ba!”
Sau đó cậu nhóc chạy vèo một cái. Tần Hoài Minh và Tần Ngộ sửng sốt một chút mới đuổi theo.
Tần Hoài Minh nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhãi này lại trơi chò gian trá.”
Cậu nhỏ giọng nói: “Ngộ đệ, ta sẽ bám lấy thằng nhãi kia, đệ mang theo con lừa chạy thật nhanh lên trên nhé.”
Tần Ngộ:………
Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Minh ca, không đến mức ấy chứ?”
“Sao lại không đến mức? Hắn trêu chúng ta trước mà lại để hắn thắng thì ta không nuốt được cơm. Nghe ta đi, bảo đệ chạy thì cứ chạy.”
Tần Hoài Minh đã nói tới mức ấy thì Tần Ngộ không đồng ý cũng phải đồng ý.
Cậu điều chỉnh hô hấp và giẫm lên thềm đá chạy lên trên. Còn Tần Hoài Minh ở bên cạnh cũng dồn sức đuổi theo Triệu Cẩm Đường. Lúc đuổi tới nơi cậu ôm eo thằng bạn và gào lên với Tần Ngộ: “Ngộ đệ chạy nhanh lên!”

Triệu Cẩm Đường gấp đến độ cuống cuồng, “Ngươi làm trái với quy tắc, ngươi không thể cố tình ngăn cản ta.”
Tần Hoài Minh: “Ngươi có nói gì lúc trước khi thi đấu đâu.” “Thì giờ ta nói nè!”
“Muộn rồi!” “………”
Tần Ngộ bò lên trên rồi mới hô to: “Minh ca, được rồi.”
Cậu đợi một lát mới thấy Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường đi lên. Hai người đều hùng hổ không thèm nhìn đối phương.
Tần Ngộ thở ra một hơi và cố gắng hòa giải: “Minh ca, về sau đừng chơi đùa trên thềm đá thì hơn. Nếu không cẩn thận ngã xuống thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
Tần Hoài Minh hừ hừ: “Yên tâm đi, ta đã xem xét rồi, thềm đá cũng không cao nên có ngã cũng chẳng thành vấn đề.”
Tần Ngộ nghe thế thì biết lòng cậu hiểu rõ nên cũng không nói nữa.
Bọn họ đi dạo ở trong chùa một vòng rồi thêm chút tiền dầu mè. Tần Ngộ muốn chào hỏi trụ trì nhưng đáng tiếc ông ấy đã ra ngoài thế là cậu hơi mất mát nhưng vẫn che giấu cảm xúc và đề nghị cả ba xuống núi đi dạo.
Cây cối xanh tốt, thân cây cao thẳng, cành lá xanh đen cắt ánh mặt trời thành những đồng xu tròn rải đầy trên mặt đất.
Triệu Cẩm Đường nhảy nhót trên con đường. Ánh sáng cũng vẩy đầy người cậu khiến đứa nhỏ như lấp lánh.
Con đường nhỏ trong rừng, ánh sáng lấp lóa, thiếu niên hoạt bát, tiếng cười sang sảng……
Trong đầu Tần Ngộ hiện lên những từ mấu chốt này và lập tức xâu chuỗi chúng với nhau. Cậu buông rương đựng sách và đặt bút mực lên đó rồi mài mực múa bút viết một bài thơ liền mạch.
Tần Hoài Minh chờ cậu viết xong mới dám lên tiếng. Cậu nhìn chằm chằm nét mực chưa khô và khen ngợi từ đáy lòng: “Ngộ đệ, bài thơ này

của đệ thật tốt, nếu phu tử mà nhìn thấy hẳn cũng sẽ khen đệ.”
Triệu Cẩm Đường chạy tới nhìn những con chữ xinh đẹp thì đỏ mặt: “Tần Ngộ, ngươi đang miêu tả ta đấy hả?”
Tần Ngộ sảng khoái gật đầu: “Vừa rồi ngươi chạy phía trước, bộ dạng vui sướng vô lo nghĩ thật giống con nai con trong rừng.”
Triệu Cẩm Đường càng đỏ mặt hơn sau đó xoa gáy cười cười. Chợt cậu nghĩ tới cái gì đó và lắp bắp nói: “Tần Ngộ, có thể cho ta chép bài thơ này không?”
“Nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi đó.”
Triệu Cẩm Đường cảm thấy cực kỳ vui vẻ và liên tục gật đầu: “Thích, thích, ta rất thích.”
Cậu bỗng nhiên dừng lại: “Nhưng ngươi…”
Tần Ngộ mỉm cười: “Ta đã cảm nhận và hiểu ra chân lý.” Ý cậu là bài thơ này không phải thứ quan trọng nhất cậu có được.
Cậu nhìn cành lá lắc lư trong gió nhẹ và tâm tình không còn nặng nền nữa. Hôm nay ra cửa quả thực đáng giá.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.