Ông chủ tiệm sách nhìn thấy Tần Ngộ tới thì theo thói quen hỏi: “Nhóc con tới chép sách à?”
Tần Ngộ lắc đầu: “Hôm nay cháu không chép sách mà muốn mua một đao giấy.”
Vào tiền triều một đao giấy là 70 tờ, sau giảm xuống còn 50 tờ. Nhưng Thành triều thống nhất quy định một đao giấy là 100 tờ.
Tần Ngộ chọn loại giấy tốt nhất nên mất 1 lượng bạc. Ông chủ kinh ngạc, môi khẽ nhúc nhích định khuyên bảo nhưng sau đó lại nghĩ Tần Ngộ tuy nhỏ nhưng luôn hiểu lý lẽ. Thằng bé không phải người tùy tiện tiêu tiền.
Tần Ngộ thanh toán tiền sau đó bỏ đao giấy vào rương đựng sách và ngượng ngùng nói: “Cháu dùng làm quà mang đi tặng.”
Ông chủ lập tức nghĩ quả nhiên như thế và nhìn Tần Ngộ cõng rương đựng sách đi xa.
Tần Ngộ mất mười ngày mới chép xong Tam Tự Kinh, trong đó còn đánh dấu lý giải của bản thân. Sợ mình lý giải sai khiến con cháu nhà người ta học lầm nên cậu còn cẩn thận đưa cho phu tử xem. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì cậu mới thở nhẹ một hơi.
Tới ngày được nghỉ phép cậu cố ý thay áo dài mới tinh, vấn khăn chít đầu rồi cõng rương sách, tay cầm đậu phụ khô nhà làm, nửa đường lại mua thêm một bọc điểm tâm và tới nhà họ Triệu.
Cậu đã thông báo trước cho Triệu Cẩm Đường nên còn chưa đi đến cửa nhà đã thấy bạn mình đứng cửa đón.
Nhà họ Triệu rất to, sau khi vào cửa họ đi dọc hành lang một lúc. Tần Ngộ nhìn thẳng chứ không ngó lung tung.
Triệu Cẩm Đường nói toàn những lời linh tinh nhưng Tần Ngộ vẫn phụ họa vài câu. Không lâu sau họ đã tới nhà chính.
Cha mẹ Triệu Cẩm Đường đều ở nhà thế là Tần Ngộ tiến lên chào hỏi không chê vào đâu được rồi đưa quà cho người hầu mang xuống, bản thân cũng ngồi ghế.
Ba Triệu chọn chút đề tài râu ria để hàn huyên. Đại khái hỏi hiện tại hai đứa học cái gì, biểu hiện của Cẩm Đường ở trường thế nào. Tần Ngộ đều trả lời hết, thái độ chân thành, dù chỉ là đề tài việc nhà nhưng cậu cũng không hề qua loa có lệ.
Ba Triệu rất vừa lòng. So với đứa nhỏ này thì con nhà ông quá hoạt bát.
Trong lúc ông và Tần Ngộ nói chuyện, Triệu Cẩm Đường cực kỳ không phục và ồn ào nói ở trường cậu rất ngoan, rất nghe lời phu tử và học hành nghiêm túc.
Ba Triệu đang vuốt râu nghe thấy thế thì tức quá suýt giật đứt mấy sợi râu. Thằng nhãi con này!
Tần Ngộ đã nhận ra thần sắc của ông ấy không đúng nên vội mở miệng nói sang chuyện khác. Sau khi đã hàn huyên được một lát cậu mới nói ra ý đồ mình tới thăm.
Cậu lấy từ rương đựng sách một cuốn Tam Tự Kinh bản thân tự chép và hơi hơi cúi đầu ôn tồn nói: “Triệu bá phụ, cháu nghe Cẩm Đường nói hiện tại Cẩm Châu đang học vỡ lòng. Bản thân cháu không có gì tốt nhưng cũng coi như có chút lý giải đối với những vấn đề cơ sở trong Tam Tự Kinh. Cái này cũng đã được phu tử tán thành. Đây là bản Tam Tự kinh do cháu chép tay, mong ngài không ghét bỏ.”
Ba Triệu cười ha ha và đón lấy thì thấy trang giấy tinh tế, màu trắng tinh, chữ khải màu đen tinh tế, quả thực đúng là cảnh đẹp ý vui. Thỉnh thoảng còn có chú giải thông tục lại dễ hiểu làm cho người ta bừng tỉnh.
Ông ấy cực kỳ vừa lòng và cẩn thận khép cuốn sách lại giao cho người hầu sau đó khen Tần Ngộ có lòng. Rốt cuộc cũng là người làm ăn lăn lộn nên ông ấy vừa khen người ta đã đánh trúng trọng điểm, vừa ngắn gọn
lại nhiệt tình. Tần Ngộ nghe thấy thì tai đỏ lên và vội xua tay không dám nhận.
Triệu Cẩm Đường còn ở bên cạnh phụ họa, hận không thể khen Tần Ngộ lên mây xanh.
Lúc này bên ngoài có tiếng trẻ con truyền tới. Quả nhiên chỉ lát sau một cục bông trắng nõn xuất hiện trong mắt Tần Ngộ.
Triệu Cẩm Đường xị mặt: “Đệ tới đây làm gì?”
Triệu Cẩm Châu lờ phắt anh mình và nhắm chuẩn Tần Ngộ rồi lao đến. Chân đứa nhỏ ngắn tũn vung vẩy chạy. Lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thằng nhóc đã vươn tay ôm chặt chân Tần Ngộ và ngửa đầu cười rõ tươi.
Trẻ con đa phần đều đáng yêu với làn da trắng, cả người toàn thịt mềm. Đứa nhỏ mặc một cái áo màu vàng nhạt thêu con chim nhỏ tung cánh khiến cả người càng thêm đáng yêu.
“Ca ca.” Thằng bé ngọng nghịu gọi một tiếng khiến lòng ai cũng phải tan chảy.
Tần Ngộ cũng không thể kháng cự một đứa nhỏ đáng yêu như thế nên cậu khom lưng ôm hắn vào lòng. Triệu Cẩm Châu ngồi trong lòng cậu và duỗi tay tay nhỏ sờ sờ mặt Tần Ngộ, ngón tay toàn thịt lướt qua khuôn mặt nên hơi nhột nhưng vẫn chịu được.
Ôm gần mới thấy người đứa nhỏ toàn mùi sữa. Đồng thời Tần Ngộ cũng vui vẻ vì Triệu Cẩm Châu đến đúng lúc giải vây cho mình.
Ba Triệu vui vẻ vuốt râu rồi để ba đứa đi chơi. Cuối cùng ông lơ đãng nói một câu giữ Tần Ngộ lại ăn cơm trưa.
Tần Ngộ cười đáp vâng rồi cùng Triệu Cẩm Đường rời khỏi phòng khách.
Bọn họ tới vườn hoa thế là Triệu Cẩm Đường ồn ào kêu Triệu Cẩm Châu xuống dưới tự đi.
“Đệ xem đệ béo như con ỉn, cả người toàn thịt. Tần Ngộ không ôm nổi đệ đâu.”
Triệu Cẩm Châu ôm cổ Tần Ngộ và cười khanh khách: “Tần ca ca giỏi, ôm được.”
“Hê! Sao nói mà đệ không nghe vậy?” Triệu Cẩm Đường vươn tay muốn túm lấy em mình lại bị Tần Ngộ tránh đi.
“Thôi kệ nó, đừng chọc nó khóc.” Tần Ngộ vẫn luôn cảm thấy trẻ con khó chiều, cậu cũng không biết phải dỗ thế nào nên nếu hiện tại mọi thứ đều tốt đẹp thì không nên tạo ra mâu thuẫn.
Triệu Cẩm Châu hếch cằm đắc ý hừ hừ sau đó nhảy cẫng lên hôn bẹp một cái lên má Tần Ngộ.
Triệu Cẩm Đường tức giận đến phồng mặt, đôi mắt tròn xoe.
Triệu Cẩm Châu thấy thế cũng chẳng sợ hãi, ngược lại còn cười khanh khách, chân vung vẩy nhảy như con choi choi.
Tần Ngộ thấy không khí căng thẳng thì vội hỏi Triệu Cẩm Đường: “Bài mà phu tử giao cho ngươi đã làm xong chưa?”
Triệu Cẩm Đường lập tức đờ người và ấp úng đáp: “Làm một…… một nửa.”
Tần Ngộ: “Còn một nửa là gì? Học thuộc hả?” Triệu Cẩm Đường lập tức chột dạ gật gật đầu. Tần Ngộ cười cười: “Chúng ta cùng học nhé!”
Không đợi Triệu Cẩm Đường phản ứng cậu đã bắt đầu ngâm nga phần nội dung mới học trong Kinh Thi.
Triệu Cẩm Đường không quá quen thuộc một đoạn này nhưng có Tần Ngộ dẫn đường nên cậu cũng lắp bắp đọc xong. Thật vất vả mới đọc hết thế là cậu ủ rũ than: “Khó quá.”
Tần Ngộ không đả kích bạn mình mà nói: “Ngươi không hiểu rõ ý mà học bằng cách nhớ đơn thuần thì đương nhiên là khó. Để ta giải thích một chút là ngươi sẽ dễ nhớ hơn.”
“Được, được.” Triệu Cẩm Đường tha thiết nhìn cậu.
Tần Ngộ chậm rãi lý giải những đoạn khó rồi giải nghĩa tổng thể một lần. Nhưng cậu sợ giảng nhiều Triệu Cẩm Đường không nhớ được nên
dừng lại hỏi: “Ta nói thế ngươi có hiểu không?” Triệu Cẩm Đường hưng phấn nói: “Đã hiểu.”
Tần Ngộ cũng cười: “Vậy chúng ta lại đọc một đoạn vừa rồi.”
“Được.” Triệu Cẩm Đường hắng giọng và bắt đầu đọc: “Chơi vơi thuyền bách trên sông, nổi trôi vô định giữa dòng bao la.…” (Bách chu 1 – Kinh Thi – thivien)
Tần Ngộ ở bên cạnh lắng nghe và cảm thấy mặt hơi ngứa. Hóa ra là Triệu Cẩm Châu lại duỗi tay nhỏ sờ mặt cậu thế nên Tần Ngộ cúi đầu và đột nhiên nhìn thấy đôi mắt tròn xoe sáng ngời của đứa nhỏ.
Triệu Cẩm Châu cũng có vẻ không đoán được cậu sẽ đột nhiên cúi đầu thế là hai người nhìn nhau. Đứa nhỏ vốn thông minh lanh lợi cũng ngây ra.
Tần Ngộ nhếch miệng và cười cười sau đó đổi tay ôm thằng bé. Triệu Cẩm Châu thuận thế dựa đầu lên vai Tần Ngộ, tay nhỏ nghịch một sợi tóc của cậu, miệng nhỏ nhếch lên vui vẻ.
Mặt trời chậm rãi bò lên cao, ánh nắng ngày một lóa mắt. Lúc này người hầu tới gọi bọn họ nói là cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Triệu Cẩm Đường sờ sờ bụng: “Bảo sao ta lại đói thế. Vừa học là ta đã quên cả thời gian.”
Cậu cảm thấy cái này đủ chứng minh sự khắc khổ của bản thân khi học tập. Trên sách nói thế nào nhỉ, à học tới quên ăn quên ngủ.
Cậu nghiêng đầu muốn khoe với Tần Ngộ: “Tần Ngộ, ngươi xem, hôm nay ta …”
Nhưng vừa nhìn thấy thằng em béo ú nhà mình Triệu Cẩm Đường mới phát hiện Tần Ngộ đã ôm Triệu Cẩm Châu cả một buổi sáng.
Cậu đấm đấm trán mình và cực kỳ ảo não: “Tần Ngộ, xin lỗi nhé. Ngươi đưa Cẩm Châu cho ta đi.”
Tần Ngộ bé thế kia lại phải ôm thằng nhóc béo Cẩm Châu mà không kêu mệt mỏi, cũng không hé răng nói cái gì. Hầy, da mặt mỏng đúng là thiệt.
Lần này Triệu Cẩm Châu ngoan ngoãn để anh mình ôm.
Sau khi ăn cơm trưa, Tần Ngộ tạm biệt mọi người và ra về.
Triệu Cẩm Đường tiễn cậu ra ngoài cửa thì cứ muốn nói lại thôi khiến Tần Ngộ nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Tay ngươi không sao chứ?” Tần Ngộ: “Không sao.”
Triệu Cẩm Đường không tin và nhìn chằm chằm cánh tay Tần Ngộ sau đó không biết trong đầu thằng nhãi này lại nghĩ linh tinh gì mà lập tức ôm lấy Tần Ngộ tỏ vẻ áy náy.
Tần Ngộ ngẩn ra, cuối cùng chẳng hiểu gì và rời đi. Sau khi trở về cậu vẫn luyện chữ và đọc sách như thường.
Tới tối đi ngủ cậu mới chợt nhận ra vì sao Triệu Cẩm Đường lại có hành động kia và không nhịn được cười.
Một năm nay cậu luyện tập khá tốt, dinh dưỡng cũng không thiếu nên không còn là mầm cây nho nhỏ gió thổi là đổ nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.