Tôi đã từng luôn hướng tới thế giới trên đất liền, đó là một thế giới nhiều sắc màu bất đồng với thế giới màu lam đậm yên tĩnh dưới đáy biển. Đó là những cánh đồng tốt tươi, những dãy núi nhấp nhô, những thành phố và thôn trang trong lời kể của những nhân ngư lớn tuổi. Họ nói trên đất liền toàn là những người có hai chân, bọn họ không có đuôi nhưng bọn họ có thể đi, có thể chạy, có thể khiêu vũ.
Nhìn cái đuôi cá của mình, tôi chỉ có thể bật khóc, bởi vì tôi vĩnh viễn không thể tự mình đi xem một lần. Mẹ nói với tôi: "Nơi bước chân không thể tới được thì ánh mắt vẫn tới được. Nơi ánh mắt không thể tới được thì tinh thần có thể bay tới".
Nhưng tôi vẫn ham muốn như cũ. Tinh thần và ánh mắt đã không thể làm tôi thỏa mãn. Cuois cùng tôi cũng đổi lấy một đôi chân để có thể tự mình đi tới nơi tôi hằng mơ ước, có thể đi tới bên cạnh anh.
Quả thực như một giấc mơ. Một giấc mơ tuyệt vời đến khó tin. Cho dù là đi kèm với sự đau đớn như cắt da cắt thịt.
Từ căn phòng tôi ở hiện nay có thể thấy tháp chuông trên thánh đường xa xa. Tôi từng nghe thấy tiếng chuông trong hôn lễ, tôi tưởng tượng ra hình ảnh vui vẻ, cảnh mọi người chúc phúc cho cô dâu chú rể, nhất định sẽ tràn ngập hoa tươi và tiếng cười.
Tôi cảm thấy hầu như mình có thể nghe thấy tiếng cười vui mắng giận của mọi người trên đường cái hay tiếng ồn ào của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-gai-cua-bien-ca/357753/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.