Dịch: Bảo Bối Dịch Dương
Beta: Nhan Thụy Vy
Bà Lục từng nói: “Thằng nhóc nhà Tống gia thật đáng thương, nghe nói đầu óc không minh mẫn, trở về lâu như vậy rồi mà vẫn không nói chuyện, cả ngày đều là dáng vẻ ngu ngốc.
Lục Niệm Niệm: “ Hắn là một thằng ngốc, hình như không giống”
Bà Lục: “Con không được bắt nạt kẻ yếu”.
Cậu thiếu niên lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng xuyên qua từng tầng sóng nhiệt, lặng lẽ đáp xuống người cô.
Cô như bị nhấn chìm trong con ngươi sâu và ảm đạm đấy, trái tim Lục Niệm Niệm đập lộp bộp.
Cô hé đôi môi khô, bên tai vang lên tiếng gào rít, cổ họng khô khốc. Khi nãy thì hùng hổ chạy qua, nhưng hiện tại cô lại không biết phải nói gì.
Trên đường tới đây đã nghĩ kỹ lời thoại, nhấc tay áo lên chuẩn bị cùng người ta cãi nhau.
Bên tai vẫn như cũ truyền đến tiếng kêu vo ve của côn trùng và tiếng chó sủa gắt gỏng.
Thỉnh thoảng lại truyền tới như bạn đồng hành.
Khi cậu ta quay đầu nhìn qua, Lục Niệm Niệm bắt đầu cảm thấy đây là một sai lầm, có một thứ gì đó trong lòng bắt đầu mở ra, đầu cô trống rỗng.
Samoyed đi qua đi lại bên cạnh chủ nhân của nó, canh chừng từng giây từng phút không cho bất cứ người nào xâm phạm chủ nhân.
Ánh mắt của cậu thiếu niên trống rỗng, trên tay cầm xích của con chó.
Thân hình nó cùng cậu thiếu niên giống nhau, thân mình dài với hai tay thon dài.
Lục Niệm Niệm nhìn cậu vô thức nuốt nước miếng.
Trần Tương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-khong-phai-vi-em-dang-yeu-sao/1064269/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.