Mưa rả rích như chuỗi hạt đứt dây, mỗi rơi mỗi thưa. Ráng hồng rực rỡ kéo lên phía trời đông, núi đồi trong trẻo mát lành như mới gột. Có ba người nông dân nọ, ăn sáng xong thì dắt trâu ra khỏi nhà, vừa đi vừa chuyện gẫu. Tới gần bờ ruộng, họ gặp một người đi ngược lại, đầu tóc rũ rượi, toàn thân lấm lem những bùn sình cỏ lá, dưới mớ tóc rối là đôi mắt đờ đẫn, ánh nhìn vô hồn.
Người nông dân khô đét nhổ nước bọt đánh toẹt, bực bội thốt:
- Lại một tên khố rách áo ôm đến xin ăn.
Người lùn tịt chắc nịch đi bên hắn tỏ ý thông cảm:
- Cũng chỉ tại bọn phương bắc, từ ngày kết bè kết đảng kéo xuống đây, chúng đã gây cho dân lành biết bao tội nghiệt.
Người thứ ba thân hình cao lớn, nói giọng hằn học:
- Hôm qua lý trưởng đến báo, bọn Thát còn đòi trưng thu lương thực nữa cơ. Con mẹ nó, lão tử chỉ muốn đập chết quân chó đẻ ấy cho rảnh nợ!
Ba gã nông dân đang nhai nhải thóa mạ, kẻ lôi thôi lốc thốc nọ bỗng bổ nhào đến ôm choàng cổ con trâu đực của họ, gào khóc:
- Đừng chết, đừng chết mà!
Con trâu thất đảm, chĩa sừng ra húc, nhưng người nọ đứng vững như mọc rễ, trợn mắt thét:
- Được lắm, húc đi, mày không bao giờ đẩy ngã được tao, tao không sợ đâu!
Ba người nông dân nhìn mà phát sợ, gã lùn thốt lên:
- Ối, thằng điên!
Con trâu bị cùm chặt cổ, rống ò ọ liên hồi, chĩa sừng giãy giụa, mõm sùi bọt trắng. Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-luan/2316559/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.