Bá Nhan sai người dựng lại trướng soái. Xong xuôi, vừa lúc y định đi vào thì một con ngựa phóng nước đại tới, người trên yên mình lấm bụi đường, vẻ mặt căng thẳng. Bá Nhan nhướng mắt nhìn. Kỵ sĩ nhảy xuống ngựa, dỡ trong ngực ra một cuộn giấy màu vàng. Thoát Hoan đưa tay đón, nhưng kỵ sĩ nọ không buồn để ý, đi thẳng đến trình cho Bá Nhan. Thoát Hoan đâm ngượng, lúng túng rụt tay về.
Bá Nhan giở cuộn giấy xem lướt, sắc mặt u ám, từ từ cuốn lại như cũ, nóng nảy cất bước một lúc, chợt nói:
- Truyền lệnh ta, từ tham tướng trở lên, mau về trướng soái nghị sự!
Các thân binh vâng lệnh tỏa đi. Bá Nhan rảo chân vào trướng, ngồi xuống ghế chủ tọa, vẻ mặt kín bưng, chẳng rõ vui hay giận. Bọn Thoát Hoan không đoán được đã xảy ra chuyện gì, đành nén lòng chờ đợi.
Chỉ lát sau, các tướng đã tề tựu đủ, Bá Nhan đứng dậy đi đi lại lại, cặp mắt sáng quắc lướt khắp mặt mọi người, thận trọng thông báo:
- Đại Đô vừa gửi tin khẩn. Con trai Mông Ca là Tích Lí Cát câu kết với Hải Đô âm mưu tạo phản, bắt giữ toàn bộ tướng lĩnh tây bắc và thâu tóm mười vạn quân đang đồn trú tại đó. Hiện tại hắn và Hải Đô đã hợp nhất lực lượng, kéo vào giày xéo cố đô Hòa Lâm, chiếm lấy võ trướng[2] của Thành Cát Tư Hãn. Thánh thượng hạ chỉ cho đại quân ta hỏa tốc hồi sư tây tiến.
Các tướng tái mặt. Đối với người Mông Cổ, võ trướng Thành Cát Tư Hãn cũng quan trọng như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-luan/2316561/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.