Thổ Thổ Cáp ánh mắt thuỷ chung không đổi nhìn A Tuyết, đột nhiên nói:
- Lương Tiêu, ta rất thích muội tử của ngươi, ta chưa lấy vợ, để nàng lấy ta được không?
Hắn là người Mông Cổ, hành sự thẳng thắn, đối với hôn nhân nghĩ thế nào nói thế đó, hoàn toàn không hiểu. Mọi người nghe thấy sửng sốt, Trung Điều Ngũ bảo ha ha cười thật lớn, Hồ Lão Nhất kêu lên một tiếng:
- Ngốc nha đầu phải lập gia đình thôi, ha ha, tốt quá tốt quá!
A Tuyết sắc mặt ửng hồng, mắng rằng:
- Các ngươi phóng.. phóng ..
Nhưng cô là con gái, không thể nói tiếp ra từ “thí” (phóng thí= đánh rắm).
Hồ Lão Thập hiểu được ý cô muốn nói, cười bảo:
- Ngươi phóng đi, phóng đi, ngươi làm thế nào mà không phóng ra được thế..
Vừa làm trò cười xong, mông đít đã trúng một cước của Lương Tiêu, năm người ha ha cười lớn, vơ lấy rượu thịt ăn uống nhồm nhoàm.
Thổ Thổ Cáp nói:
- Ta vốn không muốn lấy vợ, mẹ ta thường giận dữ với ta, nhưng ta không thích con gái Mông Cổ. Muội tử ngươi đối với mọi người rất tốt, không giống như những cô con gái người Hán thường hay nghi ngờ vô lý, ta vừa nhìn đã thấy yêu thích, nếu như nàng đáp ứng, ta sẽ dùng chín con ngựa Khâm Sát làm sính lễ.
Lương Tiêu nói:
- Sính lễ có thể không cần, nhưng phải xem ý tứ của muội tử ta đã.
Nhìn A Tuyết một hồi nói, gã nói:
- A Tuyết, muội thấy thế nào.
A Tuyết trên mặt đột nhiên mất hết huyết sắc, cắn môi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-luan/2316582/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.