Nơi duy nhất chứa đựng tất cả…
***
-Tôi phát hiện ra rằng tôi chẳng hiểu gì về bà cả, Hương ạ.
Minh Châu cầm lon coca lên tu một hơi, sau đó nhón miếng xoài cho vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt và phán một câu chẳng hề liên quan đến câu chuyện của cả bọn.
Thảo và Đức trố mắt nhìn cô nàng rồi lại quay sang Hương nhún vai.
Cô mỉm cười, cũng ột miếng xoài vào miệng, hỏi lại.
-Là sao?
-Còn sao nữa?
Minh Châu chán nản bỏ lon coca xuống mặt bàn, chỉ ngón trỏ về phía Thảo.
-Bà này tính tình quá nhút nhát, cái gì cũng giữ trong lòng nhưng lại chẳng biết nói dối, nghĩ cái gì thì hiện hết lên trên mặt. Vì thế chẳng cần bà ấy kể lể tôi cũng đoán được vài phần.
Rồi lại chỉ về phía Đức đang cắm cúi ăn mì, Minh Châu nói tiếp.
-Lão này thì là khác phái, hiểu chuyện, biết lựa chọn, thẳng thắn. Nên nếu tôi thắc mắc thì lão ấy sẽ không ậm ừ mà nói luôn.
-Vậy còn tôi? – Hương khẽ cười, thích thú nhìn Minh Châu.
-Bà ấy hả? Bà cứ tưởng tượng là chúng ta phải đi qua một con sông. Có một cây cầu bắc qua nhưng nó lại nhỏ và nhìn nguy hiểm. Bọn tôi sẽ có người chọn tiếp tục đi, người lựa chọn tìm kiếm phương tiện khác, nhưng chắc chắn là tụi tôi sẽ đi qua. Còn bà, đi hay ở lại, tôi tuyệt đối không thể đoán ra.
-Tôi như thế sao?
-Bà thử hỏi Thảo và Đức xem?
Hương đưa mắt nhìn hai người còn lại và nhanh chóng nhận được những cái gật đầu. Quay lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-mua-cuoi-ha-dau-thu/1101132/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.