Tận cùng của nhớ thương là gì?
Tận cùng của đau đớn là gì?
Tận cùng… của… yêu… là gì?
Em đã mải miết đi tìm anh.
Gần 3 năm qua, mỗi ngày trôi đi, em lại phải nhắc nhở bản thân, có một người, chắc chắn phải đi tìm.
Đường có dài đâu, chỉ khúc khuỷu thôi. Cây cối che hết tầm nhìn.
Mắt cứ hướng về phía xa xăm, chẳng thèm vạch lá mà nhìn.
Ba năm qua, em đã tìm được cái gì?
***
-Sao em lại tắt máy vậy?
Giọng chị Mai vang lên, có chút khẩn trương.
-Tại em đang trong giờ ạ. Có chuyện gì sao chị? Chẳng lẽ bản vẽ…
-Không. Lần này em làm tốt lắm.
Hương thở phào.
-Vậy thì tốt quá rồi ạ.
-Tối nay…Ừm… Tầm 7h em có bận không?
-Không ạ.
-Vậy thì em tới phòng C101 nhé? Nhóm chúng ta họp ở đó.
-Họp tối ạ?
-Ừ. Dạo này năm 3 bọn chị cũng khá bận, nên đành phải làm tối. Chỉ một buổi tối thôi.
-Vậy tối em đến ạ.
-Ừ. Cố gắng nhé.
-Dạ… Em chào chị.
Vì ngóng chờ nên thời gian trôi qua cũng chậm hơn.
Chốc chốc lại nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng đến gần 7h.
Thu Hà cũng có việc phải ra ngoài nên Hương nhờ chị chở mình đến trường.
Do tắc đường nên cô đến muộn 5 phút.
Phòng C101.
Đèn sáng trưng.
Cô bước vào.
Chưa ai đến cả.
À, không.
Đã có một người đến và đang viết gì đó trên bảng.
Người đó chú tâm đến nỗi cô đi lại gần cũng không hề phát hiện.
Hương khẽ hắng giọng.
-E hèm! Chào anh, em…
Nụ cười còn tươi, miệng vẫn đang há ra chuẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-mua-cuoi-ha-dau-thu/1101138/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.