Edit & beta: Yan Lâm Vũ Sinh nghiêng đầu nhìn Trọng Dương Hạ, trong lòng cảm thấy phức tạp, vừa kinh ngạc vì Trọng Dương Hạ lại có một ngày mở lòng với cậu, vừa đau lòng cho sự lạc lối hiện tại của Trọng Dương Hạ, nhưng cậu lại không biết phải giúp đỡ như thế nào. “Trọng Dương Hạ,” Lâm Vũ Sinh dừng lại một lát, đứng dậy ngồi d*ng ch*n lên đùi Trọng Dương Hạ, cúi đầu rất nhẹ rất nhẹ hôn lên yết hầu của hắn, thành khẩn mở lời: “Cậu là người tốt nhất trên thế giới này, tôi thích cậu, tin cậu. Tôi xin thề với các vị thần linh, tôi tuyệt đối thật lòng.” Ngày hôm đó họ im lặng rất lâu. Lâm Vũ Sinh cúi đầu đã lâu, cảm thấy cổ đau nhức, muốn ngẩng lên một chút. Trọng Dương Hạ đột nhiên đưa tay giữ lấy sau gáy cậu, ấn cậu vào vai mình. Sau đó, tay của Trọng Dương Hạ không buông xuống nữa, mà ch*m r** v**t v* nơi mà Lâm Vũ Sinh từng để bím tóc vô ưu biện. Lâm Vũ Sinh vô cùng tin chắc rằng lần này cậu thực sự đã nhận được cái ôm của Trọng Dương Hạ, ngay cả khi Trọng Dương Hạ đang say. Có lẽ, cậu còn nhận được điều gì đó khác, chỉ là nhất thời không thể nắm bắt chính xác, suy nghĩ kĩ càng. Cả hai người đều quá mệt mỏi rồi. Hai người dán sát vào nhau, tiếng thở đều đặn lên xuống, cứ thế mà ngủ thiếp đi. Không lâu sau, lúc trời tờ mờ sáng, Lâm Vũ Sinh mơ màng lẩm bẩm muốn đi làm kiếm tiền, Trọng Dương Hạ giữ lưng cậu lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-mua-giua-he-nhat-chich-tinh-tinh/2855628/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.