Edit & beta: Yan Trong phòng nhỏ của nhà Trần Diệp chỉ có một chiếc giường một mét rưỡi, hai người đàn ông lớn nằm có lẽ sẽ hơi chật chội. Lúc này Lâm Vũ Sinh đứng bên bàn, Trọng Dương Hạ ngồi trên giường trả lời tin nhắn. Cả căn phòng bị bao trùm bởi một sự ngượng ngập và sự im lặng khó hiểu. Lâm Vũ Sinh vô thức lướt điện thoại, cố gắng dùng hành động vô nghĩa này để che giấu sự căng thẳng và bất an trong lòng. Cậu đã quá lâu rồi không có thời gian riêng tư như thế này với Trọng Dương Hạ. Không lâu sau Trọng Dương Hạ đã đặt điện thoại xuống. Lâm Vũ Sinh cũng nhân lúc này quay người đi qua ôm một chiếc chăn, giọng nói có phần do dự: “Ừm thì, tôi ngủ dưới đất nhé.” Mặc dù có điều hòa, nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn thấm qua các khe hở, dưới đất cũng không có thảm, Lâm Vũ Sinh định dùng chăn quấn lấy tạm chấp nhận mà ngủ. Trọng Dương Hạ nghe vậy, nhíu mày ngẩng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo vài phần không hiểu và châm chọc: “Sao lại giả vờ như thế làm gì?” “Hả?” Trọng Dương Hạ tháo giày rồi lên giường, quay lưng về phía Lâm Vũ Sinh mà ngủ, để lại một khoảng trống, nói lời mang ý nghĩa châm biếm: “Chắc cậu không nghĩ là bây giờ tôi còn có thể làm gì với cậu chứ?” Lâm Vũ Sinh đứng sững tại chỗ, trái tim như bị một cái kim sắc nhọn đâm mạnh vào, cậu thật sự chỉ nghĩ rằng Trọng Dương Hạ có lẽ không muốn ngủ chung giường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-mua-giua-he-nhat-chich-tinh-tinh/2855647/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.