Edit & beta: Yan Trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, Trọng Dương Hạ ngồi thả lỏng trên ghế sofa, dáng vẻ tùy ý nhưng khí thế lại khiến người khác không dám thở mạnh. Bên cạnh hắn là Dương Bách đang đứng nghiêm chỉnh. Tỉnh Cẩm hơi sững người trong chốc lát, rồi nhanh chóng nở một nụ cười tự nhiên, bình tĩnh bước vào phòng. Cậu ta chậm rãi đi tới trước mặt Trọng Dương Hạ, ánh mắt lướt nhẹ đầy ý dò xét, giọng mềm mại cất lên: “Lâu rồi không gặp, Dương Hạ.” Vẫn là bộ dáng ngây thơ trong sáng như xưa, Trọng Dương Hạ lặng lẽ quan sát cậu ta vài giây, rồi hờ hững gật đầu, dùng cằm ra hiệu ghế đối diện: “Ngồi đi.” Trên mặt Tỉnh Cẩm vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng thì bất an vô cùng, ngón tay vô thức cử động. Trọng Dương Hạ sao tự dưng lại muốn gặp cậu ta? Chẳng lẽ biết tình cảnh thê thảm hiện tại của hắn, chạnh lòng nhớ lại chút tình xưa nghĩa cũ, rồi bỗng nổi lòng từ bi muốn cho cậu ta một công việc? Chuyện đó… gần như không thể. Trọng Dương Hạ tuyệt đối sẽ không dung thứ cho kẻ phản bội — điểm này, Tỉnh Cẩm hiểu rõ hơn ai hết. Vậy thì, Trọng Dương Hạ gọi cậu ta đến đây là vì điều gì? Khoảnh khắc vừa ngồi xuống, chân mày Tỉnh Cẩm giật nhẹ, trong đầu bỗng hiện lên hình bóng của một người. Một người có liên quan đến cả hắn và Trọng Dương Hạ. “Đoán được tôi gọi cậu tới để làm gì rồi sao?” Trọng Dương Hạ như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tỉnh Cẩm, bất ngờ lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-mua-giua-he-nhat-chich-tinh-tinh/2855665/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.