Dương một tay cầm váy, một tay vẫy chào khán giả. Ôi nhìn cái điệu cười méo xềnh xệch của nó kìa. Nhưng tôi vẫn phải khâm phục nó, nhìn những bước chân uyển chuyển đó đi, ai nghĩ nó mới tập đi giày cao gót mấy phút trước khi ra trình diễn không?
Điều đáng nói là, khi Dương ra, chỉ có vài ba đứa là hét gọi tên nó còn lại im thin thít. Má ôi, các lớp khác thì gào rú cổ vũ cho gái lớp mình các kiểu, vậy mà mấy thằng con trai lớp tôi chết hết cả đâu rồi? Tôi nhìn chung quanh đám đông, tìm ra Thắng đang ngồi cùng với đám con trai lớp khác. Thắng à, tí nữa tao mà thấy mày cổ vũ cho đứa con gái khác tao bẻ mõm mày.
Vy đứng bên cạnh tôi, gắng rướn cổ lên hét:
- Dương ơi!! Trần Anh Dương lớp 10A!!
Nhưng giọng hét yếu ớt của nó không biết có vang lên được đến sân khấu không. Dương cảm thấy không khí chùng xuống càng trông căng thẳng hơn, nó không còn giữ được nụ cười gượng gạo nữa, mà cúi xuống nhìn váy chắc đang mong cho qua lượt mình càng nhanh càng tốt. Tôi nhìn cái mặt nó lúc đấy mà thấy thương, chỉ muốn dắt nó xuống sân khấu, thôi khỏi thi thố gì nữa đi.
Đúng lúc đấy, tôi nhìn thấy Ngọc và một số đứa con gái nữa lớp tôi khổ sở chen lên được hàng đầu sân khấu, hét lên:
- Kim Namjoon! Kim Seokjin! Min Yoongi! Jung Hoseok! Pak Jimin! Kim Taehyung! Jeon JungKook! BTS! Army muôn năm!
Tôi và Vy cùng lúc đập tay lên trán.
Thần linh ơi, bây giờ tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-nha-ben/309454/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.