Lưu Nhân Đình tìm mọi cách lấy đc chìa khóa vào phòng đã thấy Lưu Trạch Uyên ngủ say như chết, cô ta cẩn thận khui một chai rượu vừa xoa lên người vừa uống để người ngập mùi của rượu rồi mới từ từ bò lên giường lớn nơi có người mà cô ngày nhớ đêm mong đang nằm yên tĩnh. Lưu Nhân Đình cuối xuống nhìn vào gương mặt đẹp như tượng tạc của anh họ, lông mày rậm lông mi dài mắt 2 mí sóng mũi cao thon gọn...cô nhìn đến say đắm, ánh mắt chứa chan vô vàng tình cảm dành cho anh...lại nhìn xuống đôi môi...ánh mắt cô ta trở nên hung hãng ....trên môi anh vẫn còn vươn vệt son mờ của cô gái đó
- Lục ca...sao dạo này anh lại lạnh nhạt với em như vậy?
Cô ta vuốt ve gò má anh bàn tay mò đến quai hàm rồi vành tai anh
- Từ khi quen cô ấy...anh đối em vô cùng lạnh nhạt...có phải hết yêu em rồi đúng ko?
Cô bắt đầu cởϊ áσ của anh mắt vẫn đăm đăm nhìn gương mặt đang ngủ say của anh
- Cô ta có gì tốt...em mới là người ở cạnh anh từ nhỏ đến lớn...cô ta là kẻ thứ ba xen vào chúng ta...sao a có thể vì cô ta mà bỏ rơi em?
...
- Lục ca...tim em rất đau...anh đến chở che cho em đi...anh đã hứa lúc nào cũng sẽ che chỡ cho Đình Đình mà...bây giờ Đình Đình rất ko vui...muốn anh mang Đình Đình đi ngắm hoa...
Lưu Nhân Đình chuẩn bị hạ môi xuống tay vẫn cách lớp qυầи ɭóŧ xoa nắn cậu nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-nho-ten-nhau/10994/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.